Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm đó anh cho tôi ngủ trên .
Tôi nằm ở góc , cố gắng thở nhẹ. Tô Mặc nằm bên cạnh, cách tôi một khoảng không xa. Anh mặc pijama lụa, đang đọc một cuốn sách. Dưới ánh đèn ngủ, khuôn anh trông dịu dàng.
Tôi quyết định đêm nay sẽ không ngủ, phải ngắm anh cả đêm mới được.
Khoảng nửa đêm, anh khẽ trở , cánh tay vô tình gác lên người tôi, ôm tôi lòng một con gấu bông.
Cả người tôi cứng đờ. thở đều đặn của anh phả gáy tôi. Lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở. Ấm quá…
Tôi không biết đã thiếp đi lúc nào.
Sáng hôm , tôi tỉnh dậy vòng tay anh. Nhưng có gì đó không đúng.
Lông đâu? Đuôi đâu? Tai đâu?
Tôi hoảng hốt . Trước tôi là một lồng ngực săn chắc, đôi tay của tôi… là tay người!
Chết rồi! Qua 7 giờ sáng rồi! Lời nguyền đã hết tác dụng!
Tôi đang ở hình dạng con người! Trần truồng! Nằm lòng Tô Mặc!
Tôi , chậm, ngẩng đầu lên. Tô Mặc vẫn đang ngủ.
Tôi phải chuồn đi trước khi anh tỉnh dậy!
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh , rón rén bước . Nhưng đúng lúc này…
"Tiểu Tuyết?"
Giọng ngái ngủ của Tô Mặc vang lên. Anh mở .
ánh của chúng tôi chạm nhau.
Anh tôi, một thằng đàn ông trần nhộng đang đứng cạnh . Tôi anh, crush của tôi vừa mới tỉnh ngủ.
Không khí đông cứng lại.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
"A A A A A A A A A!"
Tôi hét lên một tiếng thất thanh, vơ vội chăn trên che lấy chỗ cần che, rồi tông cửa chạy thẳng khỏi phòng ngủ, để lại Tô Mặc vẫn đang hóa đá trên .
Toang rồi! Danh dự, liêm sỉ, hình tượng, tất cả đều bay theo gió rồi!
—
Tôi co rúm một góc sofa, quấn chặt chăn quanh người, ước gì có thể bốc khỏi thế giới này.
Tiếng bước chân vang lên. Tô Mặc đã khỏi phòng ngủ. Anh đã mặc một chiếc áo choàng tắm, tay cầm theo một quần áo. Nét anh không có vẻ hoảng sợ, có một sự kinh ngạc … suy tư sâu sắc. Sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn cả việc anh hét lên hay gọi cảnh sát.
Anh đặt quần áo bàn. "Mặc trước đi."
Tôi run rẩy mặc đồ thể thao rộng rãi của anh . khi tôi mặc xong, anh ngồi chiếc ghế đối diện, đẩy gọng kính. Cuộc thẩm vấn bắt đầu.
"Lục Thần?" Anh hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời. Tôi gật đầu gà mổ thóc.
"Vậy, Tiểu Tuyết là cậu?"
Tôi lại gật đầu.
Anh im lặng một lúc lâu, dường đang sắp xếp lại toàn nhận thức về thế giới. "Bắt đầu khi nào?"
"Sinh nhật năm 25 tuổi."
"Lý do?"
"Tè bậy… lên tượng thần ." Tôi lí nhí.
Tôi nghe tiếng anh hít một sâu. Chắc anh đang cố nhịn .
"Vậy những hành động kỳ quặc của Tiểu Tuyết…"
"Là tôi làm đó." Tôi thành khai báo. "Tôi muốn gây chú ý với anh."
Tô Mặc lại im lặng. Anh đưa tay lên xoa xoa thái dương. Tôi lén ngước . Vành tai của anh … đỏ.
"Vậy đêm ở nhà tôi…" Anh ngập ngừng, "lúc tôi tắm cho nó…"
tôi nóng bừng lên. "Tôi… tôi không cố ý đâu! Là do bản năng của thôi! À không, là do anh tắm chuyên nghiệp quá… Không, ý tôi là…"
Tôi càng giải thích càng rối. Tôi quyết định im lặng là vàng.
Tôi nghĩ, thôi xong rồi. Anh chắc chắn sẽ tôi là một kẻ biến thái, một con quái vật. Mối tình chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Nhưng rồi, tôi nghe một tiếng khẽ.
Tôi ngẩng phắt lên. Tô Mặc đang che miệng, bờ vai khẽ run lên. Anh đang .
"Vậy là," anh cố nén , "hóa 'hội chứng tâm lý hiếm gặp' mà tôi chẩn đoán, thực là do bên con có một tâm hồn ngốc nghếch thôi đúng không?"
Ngốc nghếch!?
"Tôi thỉnh thoảng cậu," anh giải thích. "Những lúc một , cậu hay làm mấy trò rất… độc đáo."
Trời ơi! Hình tượng của tôi!
"Vậy tất cả những lần nó cọ chân tôi, nhảy lên đùi tôi, ghen với những con khác, không cho người khác lại gần…" Anh tôi, ý ngày càng rõ. "Đều là cậu đang tìm cách tiếp cận tôi?"
Tôi muốn tìm một lỗ để chui . Thôi thì đâm lao phải theo lao.
"Phải!" Tôi ngẩng đầu, lớn. "Là vì tôi thích anh! Tôi thích anh ngay lần đầu tiên gặp ! Nhưng vì tôi nhát quá, nên mới phải dùng thân phận con để tiếp cận anh! Anh tôi biến thái cũng được, tôi kỳ quặc cũng được! Nhưng tôi sự rất thích anh!"
xong một tràng, tôi thở hổn hển, nhắm chặt chờ đợi phán quyết.
Thứ tôi nhận được lại là một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Hệt cách anh vẫn hay xoa đầu Tiểu Tuyết.
"Tôi cũng vậy."
Tôi mở choàng . "Hả?"
"Tôi ," Tô Mặc thẳng tôi, nụ hiếm hoi nở rộ trên môi, "tôi cũng thích cậu, Lục Thần. Thích cả chủ quán có ngốc nghếch ban ngày, cả con đáng yêu đầy sức sống ban đêm."
Anh , ban đầu anh đến quán vì thích không khí quán tôi. đó, anh dần để ý đến người chủ là tôi. Anh tôi dù hay làm mấy trò khùng điên, nhưng rất chân thành tốt bụng. Anh đã có cảm tình với tôi lâu, nhưng vì tính cách trầm lặng nên không biết mở lời thế nào.
"Nếu không có chuyện hôm nay," anh , "chắc tôi cũng không đủ can đảm để ."
Tôi ngây người. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, làm não vốn đã không bình thường của tôi bị quá tải.
Tôi không kìm được, lao tới ôm chầm lấy anh.
"Tô Mặc! Em cũng thích anh! Thích anh lắm!"
Anh bị tôi ôm bất ngờ, lảo đảo, nhưng rồi cũng vòng tay , ôm lấy tôi.
"Ừm, tôi biết rồi. Cậu thể hiện rõ lắm."
Mối tình đầu của tôi đã có một kết viên mãn một màn bại lộ không thể nào xấu hổ hơn.