Khi ba mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi vừa mới bị đu/ ổi khỏi trại tr/ ẻ mồ côi vì lỡ tay đ/ á/ nh m/ ù một con mắt của viện trưởng.
Nhìn đứa con gái ruột có vẻ ngoài ngổ ngáo, ánh mắt sắc lạnh, tôi thấy rõ trong ánh nhìn đầy giáo dưỡng của họ lướt qua một tia ghét bỏ.
“Nếu không muốn đón tôi về thì nói thẳng, không cần nhìn tôi kiểu đó.”
“Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ nghĩ tới chuyện ăn no mặc ấm, sống được tới giờ đã là giỏi lắm rồi. Tôi không có thời gian học mấy thứ lễ nghi vô nghĩa. Muốn nhận thì nhận, không muốn thì biến.”
Lời tôi nói rõ ràng làm mẹ ruột thấy đau lòng. Bà cởi áo lông đắt tiền quấn lên người tôi, nắm chặt tay tôi, kiên quyết kéo tôi vào xe.
“Đi thôi, mẹ đưa con về nhà!”