Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40YU8WyGxF

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xuống núi tìm thân nhân, nha hoàn lại mạo danh ta, nhận bừa phụ thân đã bị tịch biên, còn đoạt luôn mối hôn sự vốn thuộc về ta.
Ta vì mưu sinh, đành buôn bán ngày.
Nàng trông thấy tay ta nổi đầy cước khí, mỗi ngày kiếm được chẳng quá mười văn, liền khinh khỉnh cười nhạo: “Đúng là xuất thân nông dã, làm mấy thô tục lại thuận tay như vậy.”
Ta cúi đầu rũ mắt, nhìn viên trân châu phương Đông gắn trên đôi giày thêu của nàng, mỉm cười chúc mừng: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió, phúc khí tràn đầy.”
Ba tháng sau, nàng lại quỳ gối trước mặt ta, cầu xin được đổi lại thân .
Ta kéo vị thuê trọ cùng phòng lại, thản nhiên giới thiệu: “Muội tới muộn , ta đã thân.”
đêm, có đạo tặc trèo tường lẻn vào.
liền phế tứ chi hắn, còn không quên căn dặn: “Nói nhỏ thôi, nương tử ta đang ngủ say.”
1
Khi quan phủ tới dẫn người, Yên Lan lập tức mạo danh ta, nói rằng bản thân mới là tiểu thư của phủ Thẩm, là vị hôn thê của Thế tử Nam Huyền.
Ta trông thấy nàng nôn nóng đứng dậy, chỉ nhẹ cong môi cười nhạt, chớp mắt liền tan.
Vừa trở về phủ, người phụ thân trên danh nghĩa của ta – công Thẩm – vì chọn sai phe mà bị liên lụy bởi hoàng tử mưu đoạt ngôi thất bại.
Toàn gia bị tịch biên.
Không ít chủ tử không chịu nổi cảnh bị đày đến biên cương, tự vẫn tại chỗ.
Ta chưa kịp được ghi vào gia phả thì đã bị quẳng vào một viện hẻo lánh làm chỗ nương thân.
Có lẽ vì công vụ bận rộn, có lẽ cố ghẻ lạnh nên bị bỏ mặc nơi xó xỉnh ấy tháng, rốt cuộc chờ được quan sai tới tịch thu tài sản.
Yên Lan là người ta tiện tay cứu được trên đường lên Kinh.
Phụ mẫu nàng định bán nàng làm thiếp thứ chín cho một tên tài chủ.
Nàng chết không chịu, bỏ nhà trốn , định nhảy hồ tự vẫn.
Ta thấy nàng đáng thương, bèn dùng số ít ỏi mua nàng chuộc thân.
Nàng nói, nay về sau sẽ một một dạ hầu hạ ta, quyết không hai .
Chỉ là cái gọi là “không hai ” ấy, vừa thấy công phủ cảnh đẹp hữu , đình đài lầu các từng bước từng cảnh thì liền bộc phát không thể vãn hồi.
Ta vốn là thứ nữ do thiếp thất sinh ra.
Mẫu thân vì dung mạo có chút nhan sắc, khi hái thuốc từng cứu được công gia ngã ngựa.
Ngày ngày sớm tối gần gũi, cảm nảy sinh.
Hai người bái đường ngay tại núi rừng.
ngờ, ngoài Kinh phồn hoa, phụ thân ta vốn đã có thê danh ngôn thuận, rước dâu tám kiệu lớn về nhà.
Phụ thân gạt mẫu thân xuống núi lo cưới hỏi, mẫu thân chờ suốt ba tháng chẳng thấy bóng dáng, bèn dắt ta lên Kinh tìm người.
ngờ người đất lạ, còn chưa đến được kinh thì bệnh cũ tái phát.
hai ngày, người trút hơi thở cuối cùng, chỉ để lại cho ta một ngọc nhận thân cùng một mối hôn sự không rõ đầu đuôi.
Thánh thượng khai ân, cho phép người hầu Thẩm gia nộp chuộc thân giải tán tự do.
Không ngờ, Yên Lan lại lập tức đứng bật dậy, trước mặt mọi người nhận mình là tiểu thư mới được phủ nhận tổ quy tông – Thẩm Lan Thu.
Trên đường tìm thân nhân, ta từng kể với nàng chuyện nhà mình.
Nàng hơi ghen tị, còn khen ta có số sung sướng.
Quan sai ra lệnh nàng ngẩng đầu: “Khi phủ công lại có thêm một tiểu thư?”
Nàng xoắn ngón tay, vẻ mặt thấp thỏm: “Phụ thân ta năm đó săn, chẳng may ngã ngựa, được mẫu thân ta cứu, sau đó có ta.”
“Gần đây phụ thân mới đưa ta về phủ, chuyện này tạm thời chưa tuyên bố…”
Nói đến đây, lời nàng có phần ngắc ngứ, ánh mắt lén nhìn về phía ta, vừa chạm vào ánh nhìn của ta liền hoảng loạn quay .
“Nơi đây có ngọc này, đủ chứng minh thân của ta!”
Yên Lan trong ngực rút ra ngọc băng hoa phù dung.
Chuẩn bị quả chu đáo.
ngọc ấy hôm ta mượn đưa nàng xem, giờ lại vật chứng cho thân nàng.
Quan sai nhận lấy kiểm tra kiểm tra lại, đến khi trả lại thì cung kính hẳn: “Trước đây Vĩnh Gia Vương từng xin Thánh thượng hạ chỉ đặc xá cho tiểu thư Thẩm phủ.
“Xem ra vị cô nương này là Thẩm tiểu thư .”
“Vĩnh Gia Vương bảo đảm, Thẩm tiểu thư đương nhiên có thể miễn tội.”
Khuôn mặt Yên Lan đỏ bừng vì kích động, thoáng tia mừng rỡ.
Vì nàng mạo danh ta, ta liền lấy luôn thân nàng.
Ban đầu ta chưa từng ký khế ước bán thân với nàng, cho nên đến cả chuộc thân không cần nộp, liền bị đuổi ra ngoài.
Yên Lan chỉ ta đã đính hôn với Thế tử Nam Huyền nhỏ, nhưng không hôn sự ấy vốn là mưu tính của công Thẩm.
Càng không hay, ta trên đường đã nghe được không ít lời đồn về Thế tử Nam Huyền.
Lãnh đạm, cô độc, sát phạt quyết đoán, là kẻ vô vô tâm, thích hợp cô độc đến già.
Mẫu thân ta là truyền nhân danh y ẩn thế.
công Thẩm vì muốn giúp hoàng tử lôi kéo Vĩnh Gia Vương nên cố ngã ngựa, giả vờ bị thương giữa đường hái thuốc của mẫu thân.
Khi ấy, Thế tử Nam Huyền – Vệ Huyền Ngọc – mới vừa sinh ra đã trúng độc quái lạ, chỉ có y thánh mới cứu được.
Hắn thuyết phục mẫu thân gieo giải dược lên người ta khi vừa sinh, lại dùng kế định ra mối hôn sự giữa ta và Vệ Huyền Ngọc.
lâu ta đã chán ghét mối hôn sự này.
Chẳng muốn làm thuốc cứu người cho kẻ lạ.
Huống chi danh tiếng người kia khiến người nghe mà than thở.
Ta thuê được viện nhỏ ở Đông nhai phường, dùng ba tấc lưỡi dẻo kéo giảm được phân tiền thuê.
còn lại do chủ nhà cho người khác thuê.
Nghe nói là một mổ heo, buôn bán phát đạt, ban ngày không ở nhà, gần như chẳng đụng mặt.
Nếu không vì người ta e ngại nghề , chuyện hời thế này há đến lượt ta nhặt được.
Chỗ này long xà hỗn tạp, kẻ bán buôn dạo đông đúc, có người trấn nhà như khiến ta yên tâm.
Trừ tiền nhà, ta còn đủ thuê một sạp nhỏ để bán kiếm .
Lúc mẫu thân còn từng dạy ta làm .
Cho nên ta làm trắng nõn, mềm mịn, ăn vào trơn miệng, trắng tinh như ngọc, rất được dân quanh vùng.
Nghe nói Yên Lan được rước vào phủ Vĩnh Gia Vương, phu nhân kế trong phủ còn mời cả ma ma trong cung tới dạy lễ nghi quy củ.
Ta từng giao , cờ thấy nàng mặc váy đào hồng, sáng lấp lánh, mặt mày trắng mịn trẻ trung.
Nếu không phải vì thấy ta mà hoảng hốt đánh rơi sách trên đầu, bị ma ma dùng roi quất lên cánh tay, thì ra trông không tệ.
Ta lại cảm thấy như thế rất hợp với nàng.
Lúc ra về, Yên Lan lén chặn ta ở cửa sau, nhíu mày chất vấn: “Ngươi muốn mạo danh thân của ta sao?”
“Có ích gì? So với ngươi, ta càng giống tiểu thư quan gia.”
“Ngươi nói thử xem, hầu phủ sẽ chọn một phụ nữ thô tục, tóc tai bù xù, ngày ngày lấm lem bùn đất, hay là chọn ta – một nữ nhi nhà nho lễ nghĩa?”
“ ngọc nhận thân ở trong tay ta, chỉ bằng vài lời của ngươi, sẽ tin?”
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn ta, lo ta đưa ra bằng chứng khác.
Nhưng khi thấy ta chỉ có một ngọc, mới yên .
Ta liếc nàng, nhàn nhã dặn dò: “Vậy thì ngươi nhớ đừng nói hớ, nhất định phải giữ được thân ấy tốt.”
Yên Lan liếc đôi tay đầy cước khí của ta, khinh thường cười lạnh: “Quả nhiên là kẻ quê mùa, làm tay chân lại thuận đến thế.”
“Không bì được với Thẩm tiểu thư trong gấm vóc lụa là.”
Lời gọi ấy vừa ý nàng, Yên Lan thưởng cho ta tấm ngân phiếu trăm lượng.
Ra khỏi phủ, ta lập tức về nhà, tìm cái chum gạo giấu kỹ tấm ngân phiếu vào trong.
Thời gian gần đây, Kinh hiếm khi thong thả nhẹ nhõm.
Chỉ vì cái tên âm hồn Vệ Huyền Ngọc kia đã ra khỏi làm , không lại tàn sát nhà , nhổ tận gốc dòng họ .
Tóm lại, hắn không có mặt, người trên phố đều dám ưỡn ngực thở mạnh vài phần, buôn bán của ta suôn sẻ hơn.
Tối đến, ta cầm ba mươi văn kiếm được bán về nhà, vừa định giấu chung với số cũ, chợt phát hiện nắp chum gạo bị xê dịch tấc.
Ta ngồi xổm xuống đo đạc cẩn thận.
Không sai!
Có kẻ đã động vào chum gạo của ta!
Ta hoảng hốt thò tay mò tìm ngân phiếu, lại chỉ vớ được một nắm gạo trắng phau!
Tổ cha tên trộm!
Chó chết nhà ngươi!
2
Ta ôm lấy chum gạo, òa lên khóc nức nở!
Lúc phụ thân bị tịch thu gia sản còn chưa khóc đến thảm như thế.
Khóc đủ , ta mới sực nhớ ra – ban ngày lúc vội trở về nhà, cửa sổ bên cạnh hình như hé ra một khe nhỏ, thấy ta nhìn sang thì lập tức đóng lại.
Lẽ … tên kia trộm của ta?
Ta lau nước mắt, xắn tay áo, ba bước làm hai xông thẳng ra ngoài, đập mạnh vào cửa phòng hắn.
Bên trong truyền ra tiếng bước chân nhẹ, dừng ngay trước cửa, lại không hề mở.
“ đó?”
Một tiếng cười nhẹ vang ra khe cửa.
Giọng tên này nghe thì dễ nghe … nhưng nghe hay thì có ích gì!
Nếu không phạm tội thì sao không dám mở cửa đối mặt với ta?
Nghĩ đến số ta có được nhờ đánh đổi thân giờ không đang nằm ở xó xỉnh trong nhà hắn, ta như bị bóp chặt.
“Ban ngày… ngươi có thấy ngân phiếu của ta không?”
“Nếu có thấy, hay lỡ nhặt được, thì phiền ngươi trả lại cho ta.”
“Trên ta có mẫu thân già tám mươi, dưới còn có con thơ ba tuổi, cả nhà trông vào ngân phiếu ấy mà .”
Ta còn nể mặt hắn, chỉ cần hắn chịu thừa nhận, danh dự ta sẽ giữ lại cho.
“Không thấy, cút !”
Giọng hắn lạnh như băng, đáp lại không chút nhân nhượng.
Tốt lắm, quyết không nhận phải không?
Ngươi không cần mặt mũi thì đừng trách ta không khách khí!
Ta dồn mười phần khí lực, đập cửa mạnh.
Vừa được ba cái, cửa bị kéo bật ra bên trong.
Một cú đấm liền giáng trúng ngay ngực hắn.
“Phụt!”
Hắn phun ra một ngụm máu.
Ta giật mình hoảng hốt.
Hỏng ! Đánh chết người ư?
“Ngươi…”
Ta run rẩy mở miệng, như lửa đốt.
Hắn loạng choạng ngã thẳng về phía ta.