Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

là lần tiên tôi mặc một bộ vest dành cho chú rể, và đi dọc theo lối lễ đường đến cuối.

Tôi chưa bao nhìn thấy A Yến mặc váy cưới, cô ấy nói muốn cho tôi một bất ngờ nên chưa từng thử váy cưới mặt tôi.

Thế nên tôi chỉ có thể tổ chức lễ cưới dựa theo trí tưởng tượng của chính mình.

Tôi thẫn thờ cầm hộp nhẫn trên tay, tôi và A Yến đã trải qua 5 thăng trầm, vậy cuối cùng lại không thể trao chiếc nhẫn này tận tay cho cô ấy.

Thật ra tôi định nói thêm vài câu , nhưng bỗng nhiên nhận được cuộc gọi báo tin, Phương đã hy rồi.

Hôm nay bọn tội phạm không đến gi.ết tôi, nhưng không ngờ có kẻ lại tấn công Trình Văn để báo thù. Phương và một số anh em khác đã cố gắng hết sức để giải cứu Trình Văn ra ngoài.

Tôi không thể đoán được kế hoạch của bọn chúng lại thay đổi đột ngột như vậy, bây mọi thứ không còn tiếp tục như diễn biến ban được .

khi rời đi, tôi dường như nghe thấy tiếng A Yến đang khóc, giống như một ảo ảnh, gần xa.

Có cảm giác như tôi đi chuyến này sẽ mãi mãi không thể trở .

Ngày 30 tháng 11.

Tôi lấy thân mình ra để giao dịch.

tên tội phạm khốn nạn hơn chúng tôi nghĩ nhiều, bọn chúng cho tôi dùng thử ma t.úy, cơ thể tôi co giật và miệng sùi bọt mép.

Kỳ là thứ tôi sợ nhất…

Ngày 1 tháng 12.

Quả nhiên bọn chúng đã buông lỏng cảnh giác, vậy thì kế hoạch của chúng tôi có thể diễn ra suôn sẻ.

Ngày 2 tháng 12.

Có gì đó không đúng lắm.

Bọn chúng sử dụng phương pháp cổ đại để tra tấn tôi, cảm giác đau đớn kinh khủng giống như ch.ết đi lại.

Ngày 4 tháng 12.

Bọn chúng tra tấn tôi liên tục, rồi hỏi gia đình và đồng đội của tôi đâu.

Tôi cắn chặt răng không nói một lời .

Thậm chí còn không dám nghĩ đến A Yến.

Có lẽ cô ấy đang chăm chỉ học hành, A Yến từng nói muốn tôi nhìn thấy cô ấy thi đậu nghiên cứu .

Ngày 6 tháng 12.

Hình như tôi sắp ch.ết rồi.

Cả cơ thể bê bết toàn là m.áu, toàn thân run rẩy, không có chút nhiệt độ ấm áp.

A Yến, em nhớ mặc áo ấm đấy. Anh cũng không biết tiết như thế , nhưng m.áu khô lại nhanh như vậy thì chắc bên ngoài cũng đang rét buốt.

Buổi tối bọn chúng xem bản tin tiết trên TV, anh nghe được ngày mai trời sẽ đổ mưa, em nhớ phải mang theo ô nhé.

Ngày 9 tháng 12.

Tôi cũng chẳng rõ có phải là ngày 9 hay không .

Tên tội phạm đối diện vừa cầm dao vừa m.ắng “Mẹ nó, thằng này cứng thật đấy, không moi ra được tí thông tin gì miệng của nó cả.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn cầm con dao và bước tới chỗ mình.

A Yến, tạm biệt em…

Ngày 12 tháng 12

Tôi bị mù rồi, xung quanh chỉ còn lại màn đêm tăm tối.

Nhưng lạ thật, tôi cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của A Yến.

Cô ấy đang hào hứng kể với tôi đợt giảm giá băng vệ , chỉ cần mua trên 300 thì sẽ được giảm 40. Cô ấy thích mấy đợt giảm giá, nhưng mua nhiều thế này thì có dùng hết được không?

Tôi cảm thấy khó chịu quá, chắc cũng đến rời đi rồi, nhưng khi đi tôi cũng muốn gặp A Yến và nói lời tạm biệt.

Hình như cô ấy đang khóc, đừng rơi nước mắt vì một người đàn ông như vậy, không đáng đâu…

“Lại ôm anh” Tôi dang rộng cánh tay mình ra.

A Yến sà lòng tôi rồi bật khóc nức nở “Em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”

“Em khóc không đẹp chút . A Yến của chúng ta khi cười là đẹp nhất.”

“Vậy em cười cho anh xem nhé, em cười rồi thì anh sẽ không đi đúng không? Anh nhìn đi, em không có khóc …”

“A Yến…” Tôi tiếc nuối chạm khuôn mặt cô ấy “Anh còn chưa kịp tổ chức nhật cho em… Vậy anh sẽ chúc mừng nhật , chúc em nhật lần thứ 100 vui vẻ.”

“Không, em không muốn trăm tuổi…”

Tôi sự muốn nói với cô ấy lời này “A Yến, xin lỗi em, ra anh là một sĩ quan cảnh sát.”

Nhưng tiếc quá, cô ấy mãi mãi không thể nghe được điều này, và tôi cũng mong rằng cô ấy sẽ không bao nghe thấy nó, hãy cứ vui vẻ như một người bình thường là được rồi.

Tôi không sợ mình sẽ ch.ết, tôi chỉ sợ A Yến sẽ như thế nếu không có tôi.

Vậy nên tôi âu yếm xoa cô ấy “Ngoan, em kết hôn với người khác đi nhé.”

Ngày 13 tháng 12.

Đồng đội của tôi cuối cùng đã đến rồi.

Bọn tội phạm lại đẩy tôi lên và chĩa súng tôi.

Gió biển mang theo hương vị mặn chát, phảng phất đó là mùi thuốc súng cay nồng.

giây phút cuối cùng của đời mình, tôi dường như nhìn thấy bầu trời xanh, sạch sẽ và tinh khôi như làn váy của A Yến vậy.

Mẹ nó! Bọn tội phạm buôn ma t.úy sẽ không được ch.ết tử tế đâu.

14.

40 sau

Tiểu Vi là một hộ một dưỡng bên cạnh bãi biển Nam Thành.

Sau khi tốt nghiệp, cô đã phải bỏ ra nhiều công sức mới có thể bắt làm việc tại dưỡng này. Chỉ mới nửa tháng nhưng các nội quy, quy định đều nắm rõ như lòng bàn tay.

trưởng nói nhiều người già cô độc, nếu là người không con không cháu thì sẽ cử hộ đến để chăm sóc, xem như là đảm bảo an yên cho ngày tháng tuổi già của bọn họ.

Đặc biệt là bà tòa nhà B, phòng 101 là cần phải lưu ý hơn cả.

Bà ấy bị mắc chứng bệnh tr.ầm cảm, người ta nói chồng bà ấy đã mất khi còn trẻ, vốn dĩ cũng đã có một đứa con nhưng rồi không giữ được.

ấy không chịu tái hôn, cứ thế cô độc một mình suốt 40 trời.

Khi người ta cử hộ đến đó, bà không nói rõ họ tên chỉ bảo gọi mình là “A Yến”.

Tiểu Vi từng gặp qua nhiều người có tên là biệt danh của họ, nói chung là không nên hỏi quá nhiều nguồn gốc cái tên cũng như lai lịch.

Tiểu Vi gõ cửa phòng 101 và nhẹ nhàng nói “Bà A Yến, bà đã dậy chưa?”

Cánh cửa bên mở ra, một bà ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn ngay cạnh cửa. Đôi mắt đen ẩn sau làn da nhăn nheo, phảng phất như thể đã thấm đẫm phong ba sương gió của cả đời người.

Bà A Yến trồng nhiều hoa và cây cảnh, rảnh rỗi cũng hay nói chuyện với mọi người xung quanh, nhiều còn mỉm cười , mới nhìn qua thì không thể nhận ra đó là bệnh nhân mắc chứng tr.ầm cảm.

Tiểu Vi lại để ý đến chiếc nhẫn trên tay bà , dù hiện tại thì loại nhẫn này đã trở thành mặt hàng lỗi . Nhưng nếu đại của bà ấy thì chắc chắn là một món hàng đắt tiền và xa xỉ.

Bà A Yến di chuyển bánh xe lăn phía để nhường chỗ cho Tiểu Vi bước phòng.

Tiểu Vi rụt rè, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mắt bà .

Bởi vì cách không lâu, bà A Yến đã được chẩn đoán là mắc bệnh u não giai đoạn 4, kể cả có cắt bỏ tế bào ung thư thì chỉ được một gian sẽ lại tái phát.

Con người bà ấy ngày càng lẩm cẩm, trí nhớ cũng càng càng kém đi.

Vì bà không có con cái nên không có ai để ký giấy cả. Vài khi còn tỉnh táo, bà ấy đã tự mình ký bản thỏa thuận chối tất cả liệu trình điều trị bệnh .

Tiểu Vi còn nhớ rõ vẻ mặt của trưởng khoa khi nói chuyện này.

“Bà ấy như vậy, kỳ đau khổ.”

Theo thuyết, nếu không điều trị tích cực thì bệnh tr.ầm cảm sẽ nghiêm trọng hơn, nhưng cho tới tận bây thì bà A Yến còn khỏe mạnh. Tiểu Vi cũng không hiểu do tại sao.

Bà ấy từng kể một người bạn trai đã yêu nhau được 5 , sau khi tốt nghiệp vì quan điểm không hợp nên đã đường ai nấy đi.

Tình cảm thiên trường địa cửu gần như đã là một thần thoại, là thần thoại thì có mấy khi tồn tại cuộc này.

Khi Tiểu Vi thu dọn đồ đạc thì phát hiện một chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ được cất ngăn kéo.

Hệ thống điện thoại khó hoạt động và đã lỗi , nhiều ứng dụng của 40 đã không còn mở ra được .

Vậy Zhihu còn tồn tại cho đến tận ngày nay. Tiểu Vi biết cô không nên lén xem chuyện riêng tư của bà , nhưng vì vô tình bật màn hình nên mới thấy nội dung đó.

“Tháng vừa rồi cháu trai và cháu gái đến thăm tôi, bây trí nhớ của tôi ngày càng kém. Tôi và J tiên lại dưỡng , ngày anh ấy cũng đưa tôi đi ngắm biển. Vậy chúng tôi cũng đã ngắm biển được hơn 40 rồi đấy.”

Bên dưới có người bình luận, xem ra là người dùng trẻ tuổi.

“Mấy đứa nhỏ bất hiếu này, sao lại để 2 ông bà dưỡng chứ?”

“Haizzz… người già cô độc quả đáng thương.”

Lần cập nhật cuối cùng là cách vài phút.

“Hôm nay tôi đã ăn mặc thật xinh đẹp để đến gặp J tiên .”

Tiểu Vi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.

Đợi đến khi quay lại thì căn phòng đã hoàn toàn trống rỗng.

Mồ hôi lạnh toát ra như tắm.

Điều 1 quy định “Không được để người nhận chăm sóc bị khuất khỏi tầm nhìn của hộ .”

Tiểu Vi loạng choạng bước ra khỏi phòng và hoảng hốt gọi điện cho đồng nghiệp.

Sự việc này cũng đã làm kinh động đến cả trưởng khoa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương