Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ cô chẳng nghe, cười đáp:
“Chị cứ làm việc của chị, em làm mấy cái tự nguyện.”
khi câu , ánh cô lại dõi chặt theo Phí Minh đang đứng ở quầy thu ngân.
Ánh ấy, ngây ngô say đắm, nếu tôi còn không hiểu thì quả cày phim ngôn tình uổng phí.
Tôi lập tức hiểu ra.
Đúng thôi, đại học vốn độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương.
Tính tôi vốn nhiệt tình, quyết định giúp cô một tay.
Buổi tối, bữa cơm, tôi bóng gió với Phí Minh:
“Phí Minh, em nay đã ba , có thể thử yêu một nghiêm túc đi.
Chị cô hay qua cửa hàng mấy hôm nay hình như thích em lắm, nhìn cũng dễ thương, em có cân nhắc không?”
Tôi sự giúp em, toàn một đôi duyên đẹp.
không ngờ, tiên suốt , Phí Minh lại nổi giận với tôi, giọng lạnh lẽo đến mức dọa người.
“Dạo cửa hàng rảnh quá sao, chị mới rảnh rỗi lo mấy ?”
“Còn nữa, em không thích cô ấy!”
…
Một cô dễ thương như vậy em cũng không thích, chẳng lẽ em cao thế sao?
Tôi thuận miệng hỏi:
“Vậy em thích kiểu con gái thế nào? Cứ mạnh dạn theo đuổi đi.”
Phí Minh nghe xong thì thoáng nhìn tôi, lại thôi, hừ lạnh một tiếng, bỏ về phòng, mạnh tay đóng cửa cái “rầm”.
Lời khuyên của tôi chẳng khác nào đâm tường, sự hơi buồn.
nghĩ kỹ lại, Phí Minh thông minh đến thế, IQ và EQ đều cao, nếu sự thích ai thì chắc chắn chẳng cần đến tôi làm quân sư.
Thế tôi cũng biết điều, không xen tình cảm của em nữa.
không ngờ, từ sau hôm , cô kia chẳng giờ quay lại cửa hàng.
Xem ra Phí Minh đã tự mình rõ ràng với cô ấy.
Em từ chối người mình không thích, quả dứt khoát không hề dây dưa.
Tôi hơi tiếc… cửa hàng mất đi một khách hàng vừa trung vừa chịu chi.
4
Bốn đại học trôi qua rất , thời gian học ở trường, Phí Minh luôn có tích và biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Thế sau khi tốt nghiệp, em lập tức được một công ty lớn ở Thượng Hải tuyển dụng.
làm tôi mừng hết biết.
Dạo gần đây tôi xem nhiều phim thần tượng đô thị, Thượng Hải – “ma đô” – xuất hiện liên tục, tôi cũng đến mở mang tầm .
Vì vậy, tôi lại chóng thu dọn đồ đạc, sang nhượng cửa hàng, theo Phí Minh đến Thượng Hải.
tôi không còn nhất quyết phải làm “bà chủ” nữa, vừa đến nơi, tôi cũng không vội vàng mở tiệm như trước.
Tôi đổi một công việc khác, coi như trải nghiệm cuộc sống.
Vừa dùng tiền tiết kiệm đi dạo khắp các danh thắng, tôi vừa suy nghĩ xem mình làm gì.
Một đi trên đường An Phúc, bất ngờ có người tiến lại đưa danh thiếp tôi.
“Người đẹp, cô xinh thế , có hứng thú làm người công ty tôi không?”
Người ?
Ngày nào cũng được mặc quần áo thời thượng, đẹp đẽ?
tôi sáng lên.
Hình như cũng đáng để thử.
Về nhà, tôi kể với Phí Minh.
“Phí Minh, em chị đi làm người được không?”
Phí Minh nghe xong liền gật :
“ cần chị vui, chị làm gì cũng được.”
Phí Minh trước giờ vẫn vậy, luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi.
Thế tôi trở người .
Dựa nhan sắc trời , tôi chóng nổi bật giới thời trang, dần có chút danh tiếng.
Bên Phí Minh, công việc cũng thuận lợi không kém.
Xuất thân từ trường danh tiếng, năng lực lại xuất chúng, EQ và IQ đều cao đáng sợ, em chóng từ nhân viên nhỏ thăng tiến quản lý cấp cao.
Khi đã ngồi vị trí lãnh đạo, thu nhập của Phí Minh nhiều đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Chẳng lâu, em đã mua được căn hộ ở trung tâm Thượng Hải, còn ghi cả tên tôi giấy tờ.
phòng thay đồ của tôi cũng chất đầy quần áo, trang sức hàng hiệu em tặng.
Tôi vô cùng mãn nguyện – cậu thiếu niên ngày nào giờ đã trưởng , biết chăm sóc chị gái .
đúng lúc tôi tưởng rằng mình sẽ yên ổn đi tiếp con đường người , biến cố xảy ra…
một buổi tiệc rượu bàn hợp tác, tôi nhận ra hình như ai đang cố tình chuốc rượu mình.
Khi kịp nhận thức thì đã choáng váng.
Lúc ấy, một khách hàng nam tiến lại ngồi sát bên, bắt có những hành động khiếm nhã.
Tôi vội quay sang nhìn quản lý của mình cầu cứu.
ông ta lẳng lặng quay đi, giả vờ như không gì.
Tôi lập tức hiểu rõ tình cảnh của mình.
Tôi đành cố gắng nén ghê tởm, giả bộ vui vẻ để che giấu.
Đợi lúc bọn họ mất cảnh giác, tôi lấy cớ nhà vệ sinh, cắn mạnh lòng bàn tay để giữ tỉnh táo, sau khóa cửa lại run rẩy gọi Phí Minh.
“Phí Minh, em mau đến XX bar, nhà vệ sinh nữ tầng ba… cứu chị…”
gặp như vậy, tôi sợ đến mức ôm gối ngồi bệt xuống sàn, cả người run lẩy bẩy.
May Phí Minh đến rất , chẳng lâu đã nghe tiếng gõ cửa.
“Lâm Hiểu, chị ơi, em đến …”
Tôi vội đứng lên, loạng choạng bước ra mở cửa.
Khoảnh khắc trông em, cả người tôi như thả lỏng, chân mềm nhũn, suýt ngã xuống.
May Phí Minh kịp đỡ, nếu không chắc tôi đã ngã sõng soài.
tôi thảm hại thế, em cau mày chặt, gương mặt lạnh như băng.
giọng lại dịu dàng:
“Đừng sợ, em đưa chị về.”