Kỳ nghỉ dài, đường cao tốc ùn tắc.
Chồng tôi lái xe cùng cô bạn thanh mai trúc mã, vậy mà lại ngang nhiên chạy vào làn khẩn cấp để thỏa mãn trò đua tốc độ.
Lâm Mộc Lê – vừa mới có bằng lái – lay lay cánh tay chồng tôi, giọng ngọt như mật:
“Anh Nghiễn, cho em thử một cú ôm cua đẹp mắt nhé, để anh tự hào về em!”
Cố Quan Nghiễn mỉm cười cưng chiều, không hề do dự mà nhường tay lái cho cô ta.
Kết quả, Lâm Mộc Lê vừa cầm vô lăng đã đạp ga hết cỡ, lao thẳng vào chiếc Cullinan của em trai tôi!
Cố Quan Nghiễn chẳng màng đến chiếc xe sắp bốc cháy, mà vội vàng ôm lấy Lâm Mộc Lê, dịu dàng an ủi:
“Không phải do em đâu, là do xe kia chuyển làn mà không bật xi-nhan trước.”
Mãi đến khi chiếc Cullinan cháy chỉ còn trơ khung, Cố Quan Nghiễn mới gọi báo cho tôi.
“Tử Tâm, mẹ vợ với em vợ em bị thiêu ch/ết rồi.”
Tôi nắm chặt điện thoại, các đầu ngón tay lạnh buốt.
Sau lưng tôi, vẫn vang lên tiếng mẹ tôi đang lách cách trong bếp, tất bật nấu nướng.
Cùng với giọng em trai tôi: “Mẹ ơi, canh sôi trào ra rồi kìa!”
Vậy… người ch/ết cháy trong chiếc Cullinan đó, rốt cuộc là ai?