Cánh cửa văn phòng của chồng tôi lần thứ tư bị cô thư ký gõ mở.
Anh ta cau mày:
“Không biết phép tắc à, ra ngoài!”
Cô thư ký sững người, ngay tại chỗ nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa xin lỗi rồi vội vàng đóng cửa lại.
Chồng tôi bực bội, đuổi theo ra ngoài quở trách.
Âm thanh cố tình hạ thấp ấy, lại rành rọt truyền vào tai tôi.
Anh ta dỗ dành:
“Đừng làm ầm nữa, xem bao nhiêu lần thì cô ta cũng không bằng em.”
“Ngoan nào, đừng khóc nữa. Ngoài hôn nhân ra thì cái gì anh cũng có thể cho em, được không?”
Tôi bình thản đứng dậy.
Kéo cánh cửa mà anh ta đã quên đóng lại.
“Hôn nhân cũng có thể cho. Tôi đồng ý rồi.”