Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
– Tao không cần mày là có quan hệ gì với Tuệ nhưng động vào chuyện của tao thì tao sẽ khiến mày gia đình sống không yên ổn.
Nụ cười tàn ác nở trên hắn.
– ————————-
Cũng đã tuần trôi qua …… Nó vẫn chưa tỉnh lại.
Dạo gần cô có điều tra về gia đình của nó. Ba mẹ nó là những doanh nhân nổi thế giới hiện đang ở ngoài, chị nó đang tiếp quản những chi nhánh công ty trong .
Cô cũng đã gọi cho gia đình nó thông báo về mọi chuyện, cả nhà nó mặc dù rất lo lắng nhưng chẳng có thể trở về được. Cô có với ba mẹ nó rằng nó cũng đã ổn chờ tỉnh lại thì ba mẹ nó cũng yên tâm giao hết cho cô.
Tâm trạng cô bây giờ chính cô cũng chẳng rõ. Không khi nào nó tỉnh lại nhỉ?
Cô ngày ngày đi dạy với gương mặt vô hồn, vô biểu khiến cho nhìn vào cũng thấy sợ.
– Em….em chào….chào cô ạ! – Mấy bạn nhỏ đang vui vẻ tung tăng thấy cô mặt mày liền tái mét chào với giọng đứt quãng lắp bắp.
Cô ừm rồi bỏ đi.
– ————————
Tại phòng riêng của cô
– Tuệ , vào được không? – Giọng nam cô ghét nhất vang lên từ cửa. đang tựa vai vào tường.
Tống (29 tuổi) là dạy toán của trường. có ngoại hình nam tính chuẩn soái ca làm bao cô mê mẩn. crush cô nên ngày ngày bám theo, giúp cô nhằm lấy lòng. Trong mắt cô ấy cũng khá tuyệt nhưng cô lại chẳng có gì gọi là khác lạ ngoại trừ hai ‘đồng nghiệp’.
– vào đi! – Cô lạnh nhạt.
– Em ăn sáng chưa? mua ít bánh cho em nè! – trưng vẻ mặt soái ca ra trước mặt cô.
– Tôi ăn rồi, ơn ! – Cô lạnh lùng.
– Vết thương của em sao rồi? Có còn đau không?
– Tôi không sao! Nếu không có việc gì quan trọng thì mời đi cho tôi còn làm việc!
– À….ùm… đi, em nhớ ăn nhẹ rồi làm tiếp nha! – dặn dò, trước khi đi còn để lại nụ cười làm bao nữ sinh đổ ầm ầm.
– ….. – Cô im lặng.
vừa rồi khỏi cô liền hất những thứ ta đưa vào sọt rác.
Cô dựa lưng ra ghế, đưa tay lên thái dương xoa nhẹ rồi nhắm mắt dưỡng thần. Ôi thật dễ chịu, lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi như vậy
‘Ting ting’ điện thoại chợt rung lên.
(Cô: vô duyên phá đám ta đang nghỉ dưỡng vậy trời -_-, là ngươi không au, khỏi cũng có ngươi có thể làm ra những đoạn khiến ta mệt mỏi; Au: em nào có tội tình gì ^.^)
Cô với tay chiếc điện thoại trên bàn. Trên màn hình hiển thị dãy số lạ. Cô chỉnh giọng tí rồi nhấn nút.
[Alo?] – bên kia lên ngay khi cô vừa bắt máy
– Alo! Cho tôi đang ở dây bên kia vậy? – Cô lịch sự
[Tôi là Khương Trung bác sĩ của bệnh viện phố KS. Cho tôi cô có là Tuệ không ạ?] – Bên kia là bác sĩ.
– Vâng, tôi là Tuệ . tìm tôi có việc gì không?
[À.. Cô Lục Tử Duệ không?]
– Tôi !
[Cô bé ấy tỉnh lại đang được bác sĩ kiểm tra lại tình trạng sức khỏe, cô có thể ngay bây giờ được không?]
– Được! Tôi ngay.
Cô bỏ đồ vào túi xách chạy ngay bệnh viện, mấy tiết dạy tiếp theo cô cũng đã nhờ dạy thay.
– Chào! Tôi là Tuệ .
– À, cô mời cô đi lối này!
Cô đi theo y tá phòng mà nó được chuyển .
– Cô có thể vào thăm cô bé! – Y tá rồi đi làm việc của mình.
‘Cạch’ – Cô mở cửa bước vào.
Nó đang ngồi tựa lưng vào tường.
– Tử Duệ! Em ổn chứ? – Cô ngồi xuống cạnh nó, nhẹ nhàng .
– Em rất ổn! – Nó cười tươi khiến lòng cô nhẹ hẳn.
– Em , tại sao lại liều như vậy chứ? Có gì báo với bảo vệ hay cảnh sát sao lại tự mình hành động, may là không có gì nghiêm trọng lắm chứ em mà có chuyện gì thì làm sao ? – Cô giở giọng trách móc.
– Em…..
– CÒN TÍNH BIỆN HẢ? Em thật liều lĩnh em có biế….- Cô hơi lớn .
Nó cúi xuống, không nhìn cô. Cô thấy thế liền ngưng câu lại. Vai nó khẽ run lên.
– Em…. hic….. em muốn bảo vệ cô thôi…..hic em… tại gấp quá nên em không có tâm trí để gọi giúp….hic…. Em xin lỗi! Đừng…hic…giận em – Nó vừa khóc vừa .
Cô thấy nó khóc thì đâm ra hoảng loạn. Nó khóc là do cô ư? Cô bỗng thấy mình sai khi lớn với nó.
Cô nhìn nó, mắt nó rơi xuống từng giọt, từng giọt….
– Cô xin lỗi! Cô sợ em có chuyện gì thôi, cô không………cô không cố ý lớn với em đâu…… Em nín đi, đừng khóc nữa! – Cô ôm nó vào lòng, dỗ dành nó. Cô vuốt nhẹ lưng nó.
Nó ngạc nhiên, nó thực sự rất ngạc nhiên về cái hành động nhẹ nhàng, dỗ dành này của cô nhưng cũng có chút hưởng thụ.
Nó ngước mắt lên nhìn cô bằng đôi mắt long lanh ngấn .
Cô nhìn thấy vẻ mặt lem nhem mắt mũi này của nó thì thấy tội tội nhưng rất đáng yêu. Bất giác, cô đưa tay lên cằm nó nâng lên rồi từ từ đặt mình lên của nó cách nhẹ nhàng.
Nó sốc toàn tập, cứ mở trưng con mắt ra nhìn lòng tự có là mơ? Cô là đang hôn nó sao?
Trong nó đang cứng đờ thì cô vẫn tiếp tục nụ hôn dịu dàng . Nụ hôn này cứ nhè nhẹ thoang thoảng nhưng cũng thật lạ lẫm có chút tuyệt trên nó. cô thật mềm có chút ngọt thì .
lưỡi cô vừa lướt, chạm nhẹ vào lưỡi nó thì cô dứt điểm nụ hôn. Cô buông ra rồi nhìn nó nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.
– Cô….cô xin lỗi! Cô…ra ngoài mua tí gì cho em ăn nhé! – rồi cô đứng dậy đi ra ngoài, nếu để ý kĩ thì thấy tai cô đã có chút phiếm hồng.
Cô đã khuất sau cánh cửa được nhưng nó vẫn đơ ra. Nó lấy tay vỗ mặt để xác định mình không nằm mơ. Nghĩ tới nụ hôn nãy tự nhiên mặt nó đỏ như cà chua chín.
“Cô ấy thực sự đã hôn mình? Cả hai đều là con gái mà sao mình lại có cái giác…..” Càng nghĩ mặt nó càng đỏ lên vì là nụ hôn của nó.
Nó đâu được có cũng đang ngại ngùng giống nó, cô núp sau cánh cửa không dám lên cũng không dám đối mặt với nó. Không hiểu sao cô lại hôn nó nhỉ. Ahhhh! Thật kì cục!! cũng là nụ hôn của cô.
“Mình đã có tình gì với cô ấy rồi! Nó hơn mức cô trò!” Nó thầm nghĩ.
__________________________
Yayyy! Mình đã đăng chap rồi nè mong mọi ủng hộ nha!
Dạo gần lịch học của mình hơi nhiều nên không thường xuyên ra chap đúng thời hạn được nên mong mọi thông ! Mọi đọc xong nhớ để lại cmt vote cho mình nha, làm vậy mình có động lực lắm!
Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ ◉‿◉