Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ Tô Hạ chưa bao giờ ngờ rằng mới 7 tuổi cô chuyển nhà 4 lần vì bố cô – Tô Trí phải đi công tác nơi này sang nơi khác. Cô cũng chẳng biết mình chuyển trường bao nhiêu lần.
“Từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây. Chắc bố sẽ không chuyển đi nữa đâu” bố cô quay sang nói.
Trước mặt cô là một ngôi nhà xinh xắn nhưng đầy lạ lẫm. Bố cô dắt cô đến nhà xung quanh để .
Con trai nhà cạnh nhà Tô Hạ – Chi Vũ cũng bằng tuổi cô. Nhưng ấn tượng đầu tiên anh đối cô là cực kì khó ưa.
“ bạn đi con.” Mẹ Chi Vũ tiếng
Chi Vũ nhìn chằm chằm và không nói gì khiến cho Tô Hạ thấy ngại ngùng. Mẹ anh thấy vậy bảo anh dẫn cô đi chơi thăm quan quanh để cô đỡ bỡ ngỡ.
Bầu không khí giữa lúc đi trở nên im lặng lạ tưởng chừng một con muỗi bay qua hay tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy. Bất chợt anh tiếng.
“Trông có vẻ.. gầy nhỉ? Hmmm không chịu ư” anh nói vẻ mặt đầy thích thú.
Vừa dứt Tô Hạ quay sang lườm anh một và quát “con trai gì mà kì cục dữ” rồi cô bỏ về.
Vậy là lần đầu gặp nhau cả 2 để lại một dấu ấn không mấy tốt đẹp.
Mấy ngày sau, bố cô đăng kí nhập học cho cô tại một ngôi trường mới.
Buổi đi học đầu tiên, cô khoác bộ quần áo học sinh chiếc kẹp tóc xinh xắn trên mái tóc được thắt bím. Tô Hạ bước vào tâm trạng vô phấn khởi mong chờ được gặp bạn mới.
Khi cô bước vào , điều khiến cô bất ngờ không phải là sự trầm trồ bao bạn học mà là bạn đáng ghét cô mới quen. Cô thầm nghĩ không lẽ nguyên cấp 1 lại phải gặp tên này.
Chi Vũ thấy cô vui vẻ và trêu chọc nói lớn “ô bạn mới quen nhá”
Tô Hạ phớt lờ nhứng gì Chi Vũ vừa nói. Thầy giáo tiếng bảo cô giới thiệu bản thân .
Kết thúc 1 ngày đi học đầu tiên ở trường mới, Chi Vũ đuổi theo Tô Hạ han “sao rồi? Thấy nào? Đi học vui chứ? Có vui khi tôi không?”
loạt được đặt cho Tô Hạ. Cô lạnh lùng đáp “vâng rất vinh hạnh khi ” sau nói đó cô đi nhanh hơn để tránh xa anh.
Cả 2 trên đường về nhà thì thấy bố mẹ 2 đang đứng trước cổng nói chuyện. Cô đi lại lễ phép “cháu cô chú”
Mẹ Chi Vũ quay sang cười trìu mến “ngoan ghê chả bù cho thằng con trai trời đánh nhà cô”
Chi Vũ nghe thấy vậy bĩu môi “còn lâu mẹ mới tìm được đứa con trai như con”
Tô Trí cô “Nay đi học như nào rồi? Quen được bạn mới chưa con?”
Tô Hạ vui vẻ nói “vui lắm bố ạ!”
Thấy như vậy Chi Vũ quay sang “chú đừng lo ở có cháu, Tô Hạ sẽ không lo bị bắt nạt hay gì hết, cháu sẽ giúp ấy” nói xong Chi Vũ nhìn Tô Hạ nháy mắt một để như ám hiệu cứ tin tưởng “anh đây”
Cứ mọi nói chuyện trong tiếng cười. Dường như có thể cảm nhận được rằng 2 nhà cũng trở nên thân thiết hơn dù mới quen. Bố Tô Hạ cũng yên tâm hơn được phần nào khi để con gái mình đi học Chi Vũ vì dù gì cũng là gần .
Hôm sau, gia đình Tô Hạ có mời gia đình Chi Vũ qua để mừng nhà mới chuyển đến. Thấy hai đứa nói chuyện vui vẻ mẹ Chi Vũ thích thú bảo “kết con bé con dâu nhà tôi rồi đó, ngoan hiền dễ thương này ai mà không thích cơ chứ”
Nghe thấy vậy Tô Hạ mặt đỏ bừng bừng ngại ngùng cúi mặt xuống bàn. Mẹ cô thấy vậy cũng phấn khích châm dầu vào lửa “vậy thì chắc phải thông gia từ bây giờ quá nhỉ!”
Sau bữa , Tô Hạ và Chi Vũ ngoài chơi nhưng hai lại chẳng hề hay biết tưởng chừng những nói đùa lúc bữa cơm vừa nãy lại là thật. Hai gia đình nhắm tới nhau và kế hoạch cho hai đứa rồi.
Dù thân thiết như đấy nhưng Tô Hạ ghét cay tính chọc cô Chi Vũ. Cứ sơ hở là anh trêu vài như “hình như không cao tí nào nhỉ? Có phải chơi ngoài trời nhiều quá nên da hơi đen đi không?” Khiến cô muốn nổi khùng đánh anh mấy .
Nhưng cạnh tính cách cô nổi giận như vậy, thì anh cũng là một con trai quan tâm để ý đến những điều nhỏ nhặt cô. Sợ cô buồn tìm mọi cách để khiến cô vui, mỗi khi đi , biết cô không được cay bảo ta đừng cay, điều gì cũng dành cho cô đầu tiên.
cô phát hiện cảm cô dành cho anh không đơn thuần là cảm bạn bè bình . Cô cũng chẳng còn cảm thấy khó chịu mỗi khi anh trêu cô mà thay vào đó cô lại cảm thấy vui đến lạ
Chi Vũ cạnh cô quanh quẩn mỗi ngày đi đâu cũng rủ cô theo, gì cũng chia cho cô. cô phát hiện cảm cô dành cho anh không đơn thuần là cảm bạn bè bình . Cô cũng chẳng còn cảm thấy khó chịu mỗi khi anh trêu cô mà thay vào đó cô lại cảm thấy vui đến lạ . Cứ cảm nhỏ ấy dược len lỏi trong cô, thứ cảm trong sáng thuần khiết ấy không thể bộc lộ .