Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Hôm nay tốt nghiệp xong cũng không làm gì. Cậu rảnh không? Tôi có chỗ đưa cậu đến thử.” Chi Vũ dẫn Tô Hạ đến cho cô phấn chấn hơn không nhiều về kì thi sắp tới nữa.
“ tôi hỏi xem tí có đi đâu không .” Tô Hạ xong quay ngoắt người chạy đến chỗ thân.
“Rõ ràng mình là người mở lời rủ trước mà lại đi hỏi . Haizz sơ hở là phải mau chóng có được cậu ấy giữ mình mới được.” Chi Vũ ngoài mặt bĩu môi miệng lẩm bẩm trong lòng cũng khó chịu lắm, vì sao anh lại không được ưu tiên.
“Được rồi. Đi , tôi cũng không bận gì.” sau Tô Hạ quay lại. Thật ra đáng lẽ cô có hẹn với chỉ là nãy thừa tính mình mê trai quên nên mới tạm chấp nhận huỷ kèo .
“Tôi kiểu gì cậu cũng thế mà Tô Hạ.” nắm cổ áo lay lay người cô. – Tô Hạ mới tưởng tượng lại cảnh hồi nãy lấy lòng cô thân mình bằng mấy món đồ yêu thích nhức nhức cái đầu rồi. có thời gian anh có bao nhiêu món đồ cô cũng chịu.
“Mà đi đâu vậy. Trước khi đi mình đi ăn được không?” Sáng giờ chưa được nhét gì vào bụng nên giờ cô đói meo rồi.
“Tôi đến chịu cậu. Sáng giờ dành cả mấy tiếng trang điểm làm tóc mà quên cả ăn. ngay là cũng phải giám sát cậu mà.” Chi Vũ không bộ dạng đau đến ngất vì không ăn sáng cô. cô ấy tim anh bỗng chốc như ngừng đập đau quặn nhưng chẳng làm gì được.
Thế là cô với anh vẫn ghé vào quán ăn cũ như mọi hôm. Tô Hạ hơi hững nhịp có lẽ không nhiều cơ hội ghé đây nữa vì cô sắp phải đến khác học tập sợ rằng không thường xuyên ăn ở đây. Đây là phần không thể thiếu trong tuổi thơ cô. Lần đầu Tô Hạ đến đây cũng là do Chi Vũ dẫn cô đi ăn thử, những lần có chuyện buồn cô cũng đếu trốn đến đây sự cùng chủ quán hay đôi đói đến mệt lả vẫn được chủ quán miễn phí cho phần ăn dù không phải ngày gì hết.
Chỉ cần đến đây Tô Hạ không đủ tự tin rời xa . Chi Vũ cô đứng sựng lại trước cửa quán hình như trong lòng có sự mắt lại hơi rưng rưng ngấn lệ, anh dịu dàng cúi xuống trước mặt cô thân mình khẽ lay tay cô.
“Nếu nay cậu có chuyện gì tụi mình có thể đến cạnh hồ kia sự không cần phải đi đâu hết. Cậu đói tôi đi mua đồ ăn mang ra đó cho cậu.” Đối với anh, cô chỉ cần bất kì điều gì anh đều có thể làm cho cô.
“Không… không có gì. Chỉ là tôi hơi nhói lòng vì sắp xa .” Tô Hạ đưa tay nắm lấy vạt áo anh quệt giọt nước chuẩn bị rơi trên mi mắt, hít thở sâu lấy lại bình tĩnh.
“Cậu ngốc vừa , có phải là không về đây nữa đâu. Khi cậu về tôi về cùng cậu. Chắc cũng phải đánh cậu quá toàn suy lung tung.” Chi Vũ có hơi trầm ngâm vì lời cô, có lẽ hồn Tô Hạ vốn yếu đuối như thế, quãng thời gian đại học anh cố gắng bù đắp cho cô.
Ăn xong Chi Vũ đưa cô đến vườn hoa vẫn chưa hoàn thiện. Tô Hạ khó hiểu sao anh lại dẫn cô đến như .
“Cậu sao tôi đưa cậu đến đây không.” Chi Vũ trầm tư quanh khu vườn.
“Tôi mong cậu như những đoá hoa đằng kia. Dù khu vườn vẫn đang dang dở nhưng vẫn nở rực rỡ viết tiếp câu chuyện đời mình. Vì thế tôi mong cậu luôn cười thật nhiều, tự tin hơn dù ở bất kể dáng vẻ . Và cũng mong rằng ngày đó ta trở lại đây vườn hoa được xây xong cách trọn vẹn.” Anh xong quay ra cô với nụ cười hạnh phúc, và thầm tiếp.
“Hơn hết câu chuyện tụi mình cũng không dang dở mà là cái kết đẹp cho cả hai ta.” Có lẽ ngay bây giờ câu anh chỉ dám giữ cho riêng mình mà .
“Không chỉ riêng tôi mà cậu cũng vậy. Hãy nối tiếp cho tương lai ta, đợi nhau ở trên đỉnh cao.” Tô Hạ gật đầu ánh mắt đầy quyết .
“Nếu có bài gì không hiểu hỏi tôi. Vì lời hứa ta phải cùng cố gắng chứ.” Anh khẽ vì không phải rời xa nhau nên anh cũng nhắc cho cô nhớ về lời hứa ấy.
“Được xuất hiện và đến cạnh cậu là quãng thời gian đẹp nhất tôi đó cậu không? Tôi coi như đó là niềm vinh hạnh cả đời tôi có được.” hễ mỗi lần Tô Hạ anh chỉ suy chứ không dám ra nội mình, lén liếc cô rồi lại vô cớ cười xoà.
Tối hôm đó, Tô Hạ suy mãi nếu Chi Vũ thật sự thích cô sao không bộc lộ cho cô . Hà cớ gì phải trái tim cô trăn trở mãi. Hay vì rằng anh chỉ coi cô như em gái được bố mẹ cô giao trọng trách nhờ quan giám sát dùm nên anh mới vậy.