Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 : Câu nói ấy là thật hay giả

Nhưng rồi cô mặc kệ những lời nói, vì cô chỉ quan tâm đến đồ ăn mà thôi “có thực vực đạo” chứ.

Lúc Chi Vũ ra tính tiền, ông của cửa tiệm nhận ra anh ngay, ông ngạc nhiên vì giờ anh trưởng thành như này còn cao ráo đẹp trai, bờ vai săn chắc đúng là ngoại hình của thiếu niên tuổi đôi mươi.

“Thì ra là cháu, có đứa trẻ lẽo đẽo đi theo đằng sau đứa gái thắt tóc hai bên không?”

Chi Vũ “Không ngờ chú vẫn nhớ chúng cháu cơ đấy.”

“Nhớ chứ, khách “guộc” mà. Thế đứa gái đâu sao nay không thấy?”

“À chú nói cậu hả, cậu đang ăn cách ngon lành đằng kia ạ. Tô Hạ khen chú nấu ngon .” Anh chỉ tay về phía cô.

Tô Hạ thấy anh tính tiền lâu quá bèn đi ra xem sao. Chú quán thấy Tô Hạ đến nghĩ đến lúc trước thấy 2 người luôn dính lấy rồi kêu.

“Chú thằng bé sao nay không thấy cháu xong, vì từ lúc nhỏ dính như sam”

dứt câu quán trêu 2 người “Hai đứa hợp đôi làm sao! Thế quen chưa?”

Bất giác 2 người quay ra đỏ bừng bừng như trái cà chua miệng ngập ngừng không nói nên lời.

Xoá bầu không khí , anh thốt lên “Ai thèm yêu nhỏ này chứ ạ! Tính tình khó bảo, cháu sợ còn không có ai chịu tính cậu

Nhưng mạnh miệng là thế đấy, chứ trong thâm tâm anh trái ngược hoàn toàn, Chi Vũ như nở hoa vui khôn xiết đến khó tả, anh muốn nhảy cẫng lên vì những lời nói của quán nhưng vẫn giấu đi cảm xúc bằng bản khó ưa đang bộc lộ ra bên ngoài.

Nghe anh nói, cô xen vào trừng mắt khoanh tay “Chắc tôi thèm á!!!”

quán lớn rồi giơ tay xua xua “Thôi thôi rồi suốt ngày chí choé ”. Nhưng ánh mắt chú rằng trong hai người chắc chắn có ý đó vơi .

Suốt quãng đường đi Tô Hạ thẩn thơ , nghĩ về câu nói rồi của anh, không câu nói là thật giả. Cô nghĩ lẽ nào trong đầu anh luôn nghĩ cô như ư, hình mẫu lí tưởng của anh là .

mải nghĩ mà quên ngó xem đằng trước có . Tô Vũ thấy cô sắp bị va vào cây cột to tướng đằng trước chạy lên lấy tay đỡ đầu cô với vẻ tức giận.

“Đi đường mắt mũi để đâu , chú ý đường đi chứ!”

Cô ngạc nhiên tỉnh khỏi đống suy nghĩ mơ hồ “Ơ.. ờ nghĩ vu vơ thôi, cảm ơn nhiều nha không là u cục to tướng trên trán rồi, hì” Cô xoà để xoa dịu đi nét lo lắng của anh

Anh thấy cô lạ lạ sốt sắng “Vẫn còn mệt hả nãy mệt quá nên kiểm tra không tốt?”

Cô thấy nét anh hiện rõ sự nơm nớp lo sợ xua tay mỉm “Trời, đừng lo quá như thế. Tớ thật sự không sao mà”

Dẫu là cô nói để anh yên tâm hơn phần nào nhưng trong anh cũng chưa nguôi ngoai hết. Anh nghĩ là do vì nãy còn mệt nên người cô như trên mây, không tập trung. Chứ thật ra anh chẳng hề rằng vì câu nói bao biện cho cảm xúc ban nãy của mình làm cô suy nghĩ vẩn vơ .

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong mọi người đang quây quần nói chuyện thì Chi Vũ mang món ra lò do chính tay anh kì công làm.

Ngay khi thấy món , anh chợt nghĩ ngay đến Tô Hạ, đem ít qua cho cô ăn thử vì cô thích ăn đồ ngọt. Anh nói với bố là kiếm cớ qua nhà cô học bài, với anh cũng tiện thể xem cô đỡ hơn chưa.

qua nhà nhỏ Hạ học bài xíu về.”

Hôm nay đến nhà Tô Hạ, vì quá hấp tấp nên anh quên mất gõ cửa phòng cô mà mở cửa xông vào bất chợt.

“Tô Hạ, tôi đem ít qua nhà cậu ăn nè, ngon lắm đó, thử đi.”

Nghe giọng anh vang lên khiến cô không kịp trở tay cất bản phác hoạ cô đang vẽ về anh.

Chi Vũ từ xa thấy bức tranh mờ mờ không rõ chân dung ai nhưng hình như là người trai. Tô Hạ hoảng hốt vội vàng giấu nhẹm đi. Chi Vũ thắc mắc cô vẽ ai mà giấu giếm như trong có ai rồi chăng.

“Ghê ! Vẽ ai thế, người thầm thương trộm nhớ ư?” Anh với vẻ tò mò như 1 đứa trẻ nhưng thật ra khi câu đó anh bỗng nặng trĩu đến khó tả. Liệu rằng anh mong câu trả lời của cô là ?

Cô ngập ngừng đảo mắt né tránh câu “Ai.. ai thì có liên quan đến cậu chứ. Rồi cậu bảo có , đâu”

“Đây, nè ăn đi.” anh hẫng 1 nhịp nét rầu hẳn đi nhưng rồi anh chấn tĩnh chuyển câu chuyện khác.

“Mà chắc từ ngày mai tôi giám sát cậu thôi, xem cậu có chịu ăn sáng không.”

Cô thở dài ngao ngán “Cậu có bây giờ cậu như bố tôi không, nhiễm bệnh nói nhiều hả? Già rồi đúng không?” Cô chống tay vào hông ngả người về phía anh.

“Thì tôi thay bố cậu chăm sóc cậu những lúc cô chú không ở bên mà.” Chi vũ cách đầy tự hào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương