Bà nội tôi là một người có thể nhìn thấy tương lai.
Trước khi mất vài ngày, bà gọi tôi đến bên giường, nắm chặt tay tôi nói: sau khi bà đi rồi, tôi sẽ kế thừa năng lực ấy — năng lực tiên tri. Nhưng bà dặn đi dặn lại, tôi tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt là mẹ tôi, nếu không, cả làng sẽ chết.
Kiếp trước, tôi không hiểu lời bà có ý gì. Tôi còn nghĩ đơn giản rằng bà chỉ là đang giận mẹ tôi – người con dâu mà bà suốt đời không ưa.
Sau này, khi mẹ nhiều lần bảo đảm rằng bà sẽ giữ kín bí mật, tôi ngu ngốc tin lời, lén nói cho bà biết tôi có thể nhìn thấy tương lai.
Kết quả, mẹ tôi nói một mình bà giữ bí mật thì khó lắm, nên bà quyết định để “toàn làng cùng giữ”.
Từ đó, tôi bị nhốt lại trong căn phòng cũ của bà nội. Không còn được đi học, không còn được ra ngoài. Thỉnh thoảng, dân làng mang thịt, mang kẹo đến biếu, nịnh nọt hỏi tôi vận hạn, hỏi tôi tương lai.
Tôi lúc ấy mới hiểu — vì sao bà nội lại nhấn mạnh không được nói với mẹ.
Bởi bà biết, mẹ tôi sẽ dùng tôi làm công cụ kiếm tiền, dùng lời tiên tri của tôi để cầu lợi cho anh trai, cho gia đình.
Và cuối cùng, tất cả — cả tôi, cả dân làng — đều sẽ vì người đàn bà mà anh tôi cưới về, mà chết.
Tôi đã thề, kiếp này nhất định sẽ không để ai biết bí mật của mình.