Kiếp trước, chị dâu tôi đã lén đút cơm cho đứa cháu trai đang phải nhịn ăn để chuẩn bị phẫu thuật.
Tôi nhìn thấy nên đã vội vàng báo cho bác sĩ.
Ca mổ của cháu tôi bị hoãn lại, nhưng may mắn là sau đó đã thành công tốt đẹp. Trước khi xuất viện, bác sĩ còn dặn dò chỉ cần sau này không vận động quá sức thì cơ thể nó sẽ dần hồi phục như người bình thường.
Vậy mà chị dâu lại cho rằng, chính vì ca mổ bị trì hoãn nên con trai chị ta mới lỡ mất thời gian phẫu thuật tốt nhất.
Cháu tôi ngồi vào bàn học bài, chị ta liền nói:
“Đừng học nữa, vừa mệt óc vừa tốn sức, lại làm hỏng người ra. Sức khỏe vốn đã không tốt rồi, đều là tại cô mày hại.”
Cháu tôi ra ngoài vận động rèn luyện sức khỏe, chị ta lại bảo:
“Đừng tập nữa, mệt tim mệt thận, lại làm hỏng người ra. Sức khỏe vốn đã không tốt rồi, đều là tại cô mày hại.”
Cứ thế, dưới sự “nỗ lực” không ngừng nghỉ của chị ta, cháu tôi đã biến thành một gã béo ú vô tích sự nặng cả trăm cân, chỉ biết há miệng chờ sung.
Sau khi tốt nghiệp trường nghề, nó đi xin việc và liên tục bị từ chối.
Chị ta không hề nhìn lại cách mình đã nuông chiều con đến mức khiến nó trở nên vô dụng, mà lại trút hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
“Nếu năm đó không phải tại cô mày nhiều chuyện thì mày đã không bỏ lỡ thời gian phẫu thuật vàng, để rồi phải trì hoãn mất mấy ngày trời. Bây giờ mày mới ra nông nỗi vai không vác nổi, tay không xách nổi như thế này. Con trai! Mày phải nhớ cho kỹ, chính cô mày đã hủy hoại cả cuộc đời mày.”
Cuối cùng, sự oán hận của nó dành cho tôi ngày một lớn dần. Nó xông vào nhà tôi và đâm tôi tổng cộng mười sáu nhát dao.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày cháu trai tôi phẫu thuật.