Em gái tôi – người sắp gả vào hào môn – đột nhiên mở miệng vào đêm trước ngày cưới.
“Chị à, ngày mai chị đừng làm phù dâu nữa.”
Tôi đang giúp cô ấy thử chiếc vòng tay ngọc trai do chính tay mình xâu, thoáng ngẩng đầu lên, chưa kịp hiểu ý.
Giọng cô ấy vẫn là kiểu yếu mềm thường thấy:
“Dù chị là chị ruột của em, nhưng… vết trắ/ ng trên m/ ặt chị…”
“Khách khứa sẽ bàn tán, em không muốn anh Phó nghĩ em là viên ngọc có tỳ vết.”
“Nói thẳng ra là… chị đứng cạnh em sẽ khiến em mất mặt.”
Tay tôi khựng lại.
Không ngờ cô ấy lại nghĩ như vậy.
Mẹ đang khoác áo cho cô, nghe vậy chỉ im lặng, coi như mặc nhiên đồng ý.
“Chị luôn đối tốt với em, từ nhỏ đã nhường mọi thứ cho em. Nhưng ngày mai là ngày trọng đại của em.”
“Nhà anh Phó danh giá, em không muốn bạn bè anh ấy chê cười vì nhà em… không đủ thể diện.”