Bố tôi, tổng tài nghìn tỷ, đang ôm chặt cục cưng vừa mới sinh ra là tôi, thơm lấy thơm để, mặt mũi ngập tràn th/ ỏ/a m/ ã/n.
Mẹ tôi một đại mỹ nhân tuyệt sắc, thì nhân lúc ông ta quay đầu, đưa bộ móng tay vừa làm mới, đính kim sa lấp lánh, hu/ ng hă/ng b/ấ/ m sâ/ u vào đ// ùi n/o/ n của tôi.
Bà ta ghé sát vào tai tôi, giọng ngọt ngào nhưng lạnh lẽo:
“C/o/ n nh/ ãi, mới chào đời đã học cách cư/ớ/ p đàn ông rồi à? Cái mặt này, mày xứng chắc?”
Kiếp trước, bà ta cũng làm y như thế.
Trong tiệc đầy năm, “lỡ tay” đ/ẩ/ y tôi từ tầng 2 ng /ã xuống.
Sống lại một đời, để giữ mạng, tôi cắn răng chịu đau, nhắm ngay thỏi son bà ta vừa tô…
“Phụt!”
Một ngụm sữa, bắ/ n trúng mục tiêu.
Gương mặt “hoàn hảo không tì vết” kia lập tức vặn vẹo.
Bà nội tôi đang đứng ở cửa bưng chén canh gà, Cái muỗng trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất.