Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“À đúng rồi, thằng nhóc Hứa Ngôn, trong cuộc họp ty không hề chú tâm, tâm trí bay đi lại còn không ngừng nhìn điện thoại, ây ya, tôi bảo tan làm thì cùng về nhà ăn cơm không thấy về, tưởng lại ty tăng ca, kết quả vừa hết giờ đã không thấy .”
Ông Hứa đột nhiên lên tiếng, lắc bất lực nói.
Tôi rơi trầm , đến những chuyện mà Thiến Thiến kể với tôi ngày , chuyện yêu hận tình thù của Hứa Ngôn và Trần Văn, tôi có lẽ nào bây giờ anh ấy đang chạy đi tìm Trần Văn rồi không.
Vậy càng tốt, tối không cần quay về, tạo điều kiện chung cho đó.
Tối đến, tôi đang nằm trên giường của Thiến Thiến lăn lộn, thầm vui vẻ mình thật chu đáo thì Hứa Ngôn gọi đến.
“Em đang đó? Đã 10 giờ mà vẫn chưa về sao?”
Giọng nói lo lắng của Hứa Ngôn truyền đến từ điện thoại, tôi lập tức giảm âm lượng.
“Thật sự không về sao? Theo mình thấy thì anh trai mình chắc là đang nhớ cậu đấy.”
Thiến Thiến vừa nói vừa lục tìm đồ cho tôi.
“Em đang nhà bố anh, trong phòng của Thiến Thiến.”
Tôi nhẹ giọng trả lời anh ấy, có đó không ổn, khuôn mặt lạnh của Hứa Ngôn xuất hiện trước mắt tôi.
“Em kết hôn với anh hay với Hứa Thiến Thiến?”
“Không phải chứ anh, thế này mà anh ăn giấm á? Thời gian em cùng Linh Linh quen so với anh không là dài hơn bao lâu .” Không đợi tôi mở miệng, Thiến Thiến đã nhào giật lấy điện thoại trong tay tôi nói với Hứa Ngôn.
“Nếu tính từ lần tiên nhau thì anh cô ấy trước cả em đấy.”
“…”
Những lời của Hứa Ngôn làm cho cả tôi và Thiến Thiến đều ngớ , hoang mang tột độ, không đến tột cùng là anh ấy có ý đây, đứa nhìn nhau mà không nói .
Cuối cùng là vì Thiến Thiến lưu luyến, không nỡ để tôi về nên đã thành năn nỉ Hứa Ngôn để tôi lại, nhưng anh ấy nói sáng mai sẽ qua đây để… đón tôi đi làm.
Đúng là cái đồ bản.
Đêm tôi lại mất , những lời mà Hứa Ngôn đã nói lúc tối, chúng tôi nhau lần tiên là khi nào nhỉ.
8.
Ngày sau Hứa Ngôn đúng giờ xuất hiện dưới lầu, anh ấy vậy mà thật sự đến đón tôi đi làm, tôi sững sờ, bố me Hứa không khá hơn là bao.
Hứa Ngôn vậy mà chủ động trở về nhà.
“Ba, , con đến đón vợ con ạ.”
Vẻ ngoài điển trai cùng với tinh thần phấn chấn của Hứa Ngôn cho tôi rằng tối qua chắc hẳn anh ấy đã vô cùng ngon.
“Đối xử tốt với Linh Linh, có thể một cô gái tốt vậy là may mắn của con.”
Hứa vỗ vỗ vai, nhẹ giọng nói với Hứa Ngôn. Anh ấy liếc nhìn tôi, gật với rồi đưa tôi lên xe.
“Xem ra bố anh đều rất thích em, vậy thì quá tốt rồi.”
“Chỉ cần là vợ anh thì bố anh đều sẽ không có không hài lòng ha?”
Tôi nói với giọng điệu quái gở.
“Không, anh không vậy.”
“Có không giống chứ, chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi mà.”
Tôi cầm lấy dây an toàn thắt , tựa sang một bên, muốn nói với anh ấy rằng tôi có chút mệt, không muốn nói chuyện.
Tôi mở mắt ra trong cơn choáng váng, có Hứa Ngôn vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, không , chỉ là ảo thôi, chắc tối qua không đủ giấc nên mới ảo , đúng chính là vậy.
Đến trước cửa ty, tôi và Hứa Ngôn một trước một sau lần lượt đi , không cần để cho quá nhiều về cuộc hôn nhân giữa chúng tôi, dù sao thì về sau chúng tôi sẽ đường ai nấy đi mà thôi.
Lại không ngờ rằng chúng tôi lại Trần Văn trước cửa ty, vẫn là một thân váy đỏ gợi cùng gương mặt trang điểm tỉ mỉ, tôi không nhịn nhìn cô ấy thêm vài lần, chịu thôi, ai yêu cái đẹp mà.
Trần Văn nhìn thấy tôi tiên, ánh mắt cô ta đảo một vòng xung quanh sau đó nhìn thấy Hứa Ngôn phía sau.
Tôi đẩy nhanh tốc độ, cố gắng bắt kịp thang máy để tránh lôi cuộc chiến không khói đạn này.
Không ngờ vậy mà cô ta lại chủ động chào hỏi tôi trước:
“Chào buổi sáng, chị dâu.”
Tôi đứng hình mất vài giây sau đó mới kịp phản ứng lại, cô ta bắt cóc sao? Hay là cô ta không đủ dũng để theo đuổi tình yêu?
“Cô… xin chào!”
Tôi khẽ vẫy tay đáp lại cô ta.
“ tôi đến đây để nói lời tạm biệt với Hứa Ngôn, chị sẽ không để ý chứ?”
Tôi khẽ lắc : “Cô tự nhiên, không cần bận tâm .”
Khi tôi chuẩn bước thang máy để dành không gian riêng lại cho họ, thì đột nhiên Hứa Ngôn bước nắm tay tôi kéo thang máy giữ chặt.
“Cô ta đã nói với em?”
“Cô ta nói là để tạm biệt anh, thoải mái nói chuyện đi.”
Nói rồi tôi chuẩn xoay rời đi nhưng đã anh ấy giữ chặt lại.
“Hứa Ngôn, chúc anh tân hôn vui vẻ, em thật sự đây để tạm biệt anh. Trước đây là em bốc đồng, tự cho mình là đúng, em những thứ đã bỏ lỡ đều có thể tìm lại , nhưng sau này em mới phát hiện ra rằng thời gian không chờ đợi một ai cả.”