Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

BA MẸ MUỐN TÔI NGHỈ HỌC CHĂM SÓC EM TRAI BỊ LIỆT CUỐI ĐỜI.

——–

Ba mẹ tôi yêu cầu tôi phải chăm sóc người em trai tàn tật cả đời, nếu không sẽ từ mặt tôi.

không hề rằng – tôi trọng sinh.

, tôi liều mình đẩy em trai ra khỏi ngay khi cậu ấy bị tông, nhưng bản thân lại không kịp thoát và bị cuốn vào gầm .

Hai chân tôi bị nghiền nát, trở thành phế nhân.

Đứa em trai mà tôi liều mạng sống ghê tởm tôi vì người què, chê tôi làm cậu mất mặt bạn bè.

Cha mẹ tôi coi tôi gánh nặng, trách tôi làm vướng chân vướng tay .

Người thân tôi cấu kết nhau g.i.ế.c tôi lấy tiền bảo hiểm, vắt kiệt giá trị cuối cùng tôi.

Lần nữa mở ra – tôi quay trở lại ngày xảy ra tai nạn giao thông.

——-

Bên lề , ba tôi chăm chú nhìn điện thoại, ngón tay lia liên tục trên màn hình.

Em trai tôi – Thẩm Hạo Vũ – thừa ba không chú ý, không quan tâm đèn đỏ bật, tay cầm đồ chơi chạy ra giữa .

Từ xa, chiếc ô tô lao với tốc độ cao.

, tôi phản ứng kịp thời đẩy cậu ra, còn mình thì không kịp tránh.

Nghĩ đến kết cục bi thảm , lần này tôi quay đầu , làm như không nhìn thấy chiếc kia.

“Ầm!”

Tiếng lốp rít lên chói tai, kèm theo tiếng la hét liên tiếp người .

Cuối cùng, ba tôi cũng chịu ngẩng đầu khỏi điện thoại, và ngay lập tức thấy đứa con trai nằm giữa vũng máu, không rõ sống chết.

gào lên tiếng, lao .

Khi run rẩy định đưa tay kiểm tra hơi thở em trai, lại rút tay về, rồi túm lấy người tài xế run rẩy gọi thương, không buông.

Tài xế bị cảnh sát đưa điều tra.

Em trai tôi được chuyển vào phòng cấp .

Ba tôi lại lại cửa phòng cấp , thở dài không ngừng.

Tôi cũng giả vờ nghẹn ngào vài tiếng, cho lệ.

Tôi rõ – thằng bé sẽ không chết.

Mẹ tôi nhanh chóng nơi, không nói lời nào tát cho ba cái.

trông con kiểu gì đấy?! Tôi mới không mặt , Tiểu Bảo nhập viện rồi!”

Giọng rất lớn, khiến không ít người quay lại nhìn.

Ba tôi tức giận ôm má, tay vào mẹ ra dấu phản kháng, nhưng khi nhìn thấy em trai giống như búp bê rách bị bác sĩ thao túng, chán nản buông tay, không nói nữa.

Mẹ tôi vẫn chưa hả giận, nhìn thấy tôi đứng với đôi đầy vết lệ khô, liền đá tôi cú.

Cũng câu nói quen thuộc :

“Mày trông em kiểu gì vậy? Nó chạy ra giữa mà không kéo lại à? mày làm gì chứ?!”

Ngay sau , liên tiếp những cái tát rơi xuống.

Tôi co rúm người lại, giảm mức tổn thương.

Nhìn dáng vẻ điên loạn mẹ tôi , như thể trời sập đến nơi – mọi người xung quanh đều tỏ ra đồng cảm.

Ai lại trách chứ?

người mẹ lo lắng cho con trai thôi mà.

Mọi người thi nhau kéo ra, lời nói đều an ủi.

, sau khi tôi liều mình em trai và nằm trong phòng cấp thoi thóp…

Mẹ tôi trách móc em trai không? đánh nó như đánh tôi không? buồn khổ như bây giờ không?

Tôi không .

Nhưng tôi cũng không quan tâm nữa.

Tôi chưa quên – này tôi không quay lại cầu xin tình thương .

Tôi trở lại trả thù.

Cái gọi “bỏ qua quá khứ” – thật giả tạo!

Tôi thích cái kiểu: “gió đổi chiều thì phải quét sạch, càng tàn nhẫn càng tốt.”

——

Mẹ tôi vẫn nhìn tôi bằng ánh đầy căm hận, như thể tôi kẻ thù g.i.ế.c cha mẹ .

Ba tôi thì ngồi thụp sau lưng, hai tay ôm đầu, biến mất khỏi tầm như tàng hình.

Tôi nhớ lại , mẹ đẩy tôi ra giữa , lăn bị hỏng phanh…

Tôi thể mở nhìn chiếc lao , cả nhà ba người núp trong góc, nhìn tôi bị tông bay cả chục mét, cười mãn nguyện như vừa dọn được cục nợ.

tôi vẫn còn tỉnh, và thật sự rất !

hơn cả nhỏ bị cán gãy chân.

Không phân biệt nổi – thể xác hay trong lòng nhiều hơn.

Nhưng tôi không muốn trải qua cơn thêm lần nào nữa.

Ăn miếng trả miếng. khổ nào tôi chịu, phải gánh gấp đôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương