Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
28.
Tôi ghét những ngày , cảm thấy những hạt rơi vào vô dính và ướt.
Ngoài sổ rơi dày đặc, không ngừng gột rửa cả thành phố.
Tôi đang cân nhắc xem nên đội nhà hay chờ ngớt rồi , liền đúng lúc gửi tin nhắn tới.
“, đến đón rồi này.”
Tôi nghiêng đầu nhìn phía , đang vẫy với tôi.
Tiếng chuông tan học vang lên, trước mặt rơi xuống cái bóng, tôi ngước lên nhìn, Tống Trừng Miên.
dường như không nghỉ ngơi tốt, dưới mắt quầng thâm xanh tím, khuôn mặt tiều tụy hơn bình thường rất nhiều.
“Hôm nay…hôm nay trời , tôi mang…mang ô tới cho cậu.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc ô mà Tống Trừng Miên mang, chiếc ô màu đen tôi thường dùng.
“Cảm ơn, không cần đâu, tới đón tôi rồi.”
Tôi đẩy cổ ra, đi thẳng phía .
Tống Trừng Miên phía gọi tôi lại: “Thẩm Hinh, cậu… không phải cậu chúng ta vẫn sao?“
Tôi quay lại: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta .”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì cả, tôi đối xử với chính như vậy, đó bởi vì tôi cậu, nhưng ai bảo cậu không tôi chứ.” Tôi ngắt lời Tống Trừng Miên còn chưa xong.
Tống Trừng Miên bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy sự thống khổ rõ ràng trong con ngươi của .
Nhìn Tống Trừng Miên chật vật, lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Nhưng tôi…nhưng tôi… … lắp, chỗ với tôi…sẽ phải chịu áp lực rất lớn, cậu muốn…bọn họ lưng…nghị luận cậu sao? Huống chi…cậu sẽ…gặp tốt hơn tôi.”
Tôi hít hơi thật sâu, cuối hiểu khúc mắc trong lòng Tống Trừng Miên.
Tôi đi phía , ngón chạm vào đầu ngón lạnh ngắt của .
“Tôi không quan tâm, trước giờ chưa bao giờ quan tâm, cậu nên biết rằng, thứ tôi chính con cậu.”
“Cậu suy nghĩ cho kỹ, lẽ cậu hiểu ra, chúng ta ngay cả không phải nữa.”
29.
Tôi ít bị mất ngủ, trong đầu tràn ngập hình ảnh Tống Trừng Miên như sắp tan vỡ thành từng mảnh.
Tôi đứng ban công, nhìn ánh trăng mà vẫn không giấu sự bực bội.
Ngay tôi đang cân nhắc xem nên xuống lầu đi dạo hay không, từ trong phòng đi ra.
“, đàn ông đó.”
hiếm dùng câu trần thuật.
Tôi không giấu giếm: “Ừ, .”
đột nhiên cười: “Vậy tại sao lại không bên nhau, rõ ràng .”
Tôi nhíu mày, hai khoanh trước ngực: “Sao nhìn ra ?”
không gì, nắm lấy cổ tôi kéo vào phòng, để tôi từ sổ nhìn xuống.
Chỉ thấy Tống Trừng Miên mặc áo khoác mỏng manh đứng dưới lầu, không biết đã đứng bao lâu, thân thể chút sụp đổ.
“ không thừa nhận .” Tôi nhẹ nhàng .
“Việc này không dễ giải quyết, cứ giao cho , đảm bảo hai sẽ bên nhau.”
tự tin vỗ ngực, cam đoan với tôi.