Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta dựa vào lồng ngực hắn không biết khóc bao lâu, đến khi tiếng đập cửa vang , hắn mới thả ta ra.
Môi phụ hơi tái nhợt, nghiêm mặt đi đến.
Nghiêm Cẩm Phù thì nở nụ cười đi sau ông.
Phụ nói: “Ngưng , con đã suy nghĩ kỹ, muốn gả cho hắn à?”
Ta khẽ gật đầu.
nhìn về phía Tư : “Ta cứu Ngưng ra khỏi Hồng Trần Các, nhiếp chính vương có bằng lòng cưới nàng không?”
Tư đứng , cung kính hành lễ vãn bối với phụ : “Ta sẽ đối xử tốt với Vãn Ngưng, mong đại tướng quân thành toàn.”
Nghiêm Cẩm Phù nhìn về phía , che miệng cười nói: “Đã nói với ngài bọn họ yêu nhau mà…”
lạnh lùng liếc mắt ̀n bà ấy, ngăn ̃ng lời bà ấy định nói.
“Nhiếp chính vương gọi tiếng đại tướng quân này ta gánh không nổi. Ngưng là nữ của ta, vẫn có vài phần dũng mãnh. Nàng chọc mù mắt Tư Diệc Ngạn, còn có thể an toàn thoát ra, có thể thấy được nàng là may mắn của ngài.”
Nghiêm Cẩm Phù híp mắt nhìn về phía Tư , tiếng lòng vang .
[Lão Thẩm đang nói cho ngươi biết là vẫn sạch đấy, hiểu không? Chậc chậc.”
Tư quay người nhìn ta, cong môi cười: “Vãn Ngưng lợi hại vậy, có thể cưới nàng là may mắn của ta.”
*
Phiên ngoại Nghiêm Cẩm Phù.
Vậy mà ta đã xuyên sách rồi, người khác đều xuyên thành nữ chính nghịch thiên sửa mệnh, mà ta lại trở thành mẹ kế ác độc của nữ chính.
Bà ấy ghen ghét nữ chính, không thể muốn nữ chính tốt, liên tục cản trở nữ chính vào cung.
Lúc ta xuyên vào, ta đã chết ở thế giới của mình, vào lúc này chủ cũng đã chết, ta thay bà ấy sống tiếp.
Ta cũng giống bà ấy, cũng cản trở nữ chính vào cung. ta vì muốn tốt cho nữ chính, sau khi nàng vào cung số quá khổ, ta không muốn thấy lần thứ hai nữa.
Trở thành mẹ kế của nữ chính ta rất khó chịu, dù sao ta vẫn còn trẻ.
sau đó ta không đau lòng nữa, ta phát hiện tuổi tác của chủ bằng với ta, dáng vẻ cũng xinh đẹp. Chỉ là bà ấy luôn ăn mặc bà cụ non, giữ hình tượng phu nhân tướng quân, trông già hẳn tuổi thật.
Sau khi ta thay ̃ng bộ y phục già nua kia, dường ánh mắt Thẩm Phục Chi ̀n ta cũng thay đổi.
Ta không giống chủ cả ngày quấn lấy ông ấy, ông ấy lại càng để ý ta .
À, nam nhân, không đúng, hừ, ông lão.
sau này ta phát hiện chuyện tốt, dường Thẩm Phục Chi không già thế, ông còn chưa được bốn mươi tuổi.
Cũng chỉ là ông chú lớn ta mấy tuổi thôi.
Lúc đầu ta xuất hiện suy nghĩ này, ta biết ta sắp tiêu rồi.
Thẩm Phục Chi không thích chủ, vì chủ khắt khe, khó chịu với nữ của mình. Ông cảm thấy chủ không lương thiện.
ta đối xử với nữ của ông rất tốt, cho nên thái độ của ông ấy với ta dần thay đổi.
ta bằng lòng ở lại phủ vì muốn giúp nữ của ông ấy, không liên quan đến ông ấy.
Ta vốn nghĩ sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ hòa ly.
đêm Vãn Ngưng nhảy xuống từ Hồng Trần Các, ông ấy ngăn trước mặt ta, dùng thể làm khiên bảo vệ ta.
Ông ấy đưa ta và Vãn Ngưng xe ngựa, sau đó quay lại ngăn cản truy binh sau lưng.
Đêm đó, ông ấy bị thương nặng, nằm trên giường sắc mặt trắng bệch.
Ta ̀n dáng vẻ yếu ớt của chàng, đột nhiên đầu hiện ba chữ “Tiền trợ cấp”.
Đôi bàn tay lạnh lẽo của chàng nắm chặt tay ta, ta nói cho chàng biết bây giờ Vãn Ngưng rất tốt.
Ông ấy nói cho ta biết, ông ấy biết ta thích vàng bạc, ngăn tủ thư phòng ông ấy có cất giấu bạc và ngân phiếu. Không biết lần này ông ấy có chết hay không, tất cả bạc phủ đều là của ta.
Ta bật cười, cứ thể rung động dung tục vậy.
Năm sau, Vãn Ngưng sinh một bé trai, Tư đặt tên là Tư Mộ Ninh.
Tư yêu thương Vãn Ngưng.
Lúc ta đi thăm nàng, luôn cảm thấy ánh mắt nàng ̀n ta là lạ. Lúc ta chuẩn bị hồi phủ, nàng còn sai người đưa rất nhiều thuốc bổ.
Ta ngồi trên xe ngựa đưa tay vỗ bụng dưới.
Cháu trai còn lớn tuổi con trai, Thẩm Phục Chi cảm thấy mất mặt, ta cũng cảm thấy mất mặt nên không nói chuyện mang thai này cho bất kỳ ai biết.
Ta ̀n xe ngựa đầy thuốc bổ, rơi vào trầm tư.
nữa, hôm nay ta mặc y phục rộng rãi, không hề ̀n ra dáng vẻ mang thai.
Sao Vãn Ngưng biết được? Chẳng lẽ nàng biết thuật đọc tâm à?