Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta về nhà bắt đầu thu dọn hành lý đi Giang Nam.
Nghiêm Cẩm Phù gõ cửa đi vào phòng của ta, gẩy gẩy bấc đèn trên bàn.
Bà đi lên trước, thăm dò hỏi: “Vãn Ngưng, muốn đi đến nhà ông bà ngoại à?”
Ta mỉm cười, gật đầu nói: “Hắn nói trước khi bọn thành thân nên đi Giang Nam một phen.”
Nghiêm Cẩm Phù hơi hưng phấn: “Có thể đưa ta đi cùng không? Ta vẫn chưa ̀ng đi Giang Nam.”
Ta ngẩn người, gật đầu: “Được.”
Nghiêm Cẩm Phù cong khóe , tiếng lòng lại vang lên tai ta.
[Nữ Nga tốt quá, đi hưởng tuần trăng mật còn dẫn theo bóng đèn là ta theo.”
̃ng lời bà ấy nói lòng ta nghe không hiểu, nhưng ta đã quen rồi.
Ta cầm lấy ấm trà, rót đầy chén cho bà ấy.
“Mẫu thân, người nói xem lần này sẽ không có việc gì chứ?”
Ta nhớ ánh mắt Diệc Ngạn nhìn ta vào ban ngày, ta luôn cảm thấy tim đập rất nhanh.
Nghiêm Cẩm Phù nâng chén trà lên uống một hớp nhỏ, dưới ánh nến, ánh mắt bà sáng lấp lánh.
“Mặc dù ta không biết rõ thân thế của Cảnh Vương, nhưng ta tin tưởng hắn có thể bảo vệ , không sao đâu.” Bà đưa vỗ mu bàn ta, tiếp tục nói: “Với thủ đoạn của hắn, không cần lo lắng. Lúc cần thiết, hắn có thể giương đao với tên cẩu hoàng đế kia.”
Ta giật mình, vội che miệng bà lại.
“Mẫu thân, chuyện này không thể nói lung tung, sẽ đưa tới tai họa.”
Bà nói hành thích vua, chuyện này nghĩ lòng là được, sao lại nói thẳng ?
Bà chớp mắt khẽ gật đầu với ta.
*
Hai ngày trước khi đi Giang Nam, phụ than mang tin ́c ̀ triều đến, đột Dật Cảnh bị phái đi xuất chinh đến biên quan.
Không bao lâu sau, thái giám tổng quản cạnh Diệc Ngạn đến, lấy thánh chỉ tuyên đọc.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khôi phục binh quyền của cha ta.
Thái giám nhìn cha ta một phen, cười nịnh nọt: “Ta thấy sức khỏe của Thẩm đại nhân đã ổn định, vậy thì tiếp chỉ đi.”
Trước đó, phụ thân lấy cớ sức khỏe không tốt để ̀ quan, giao bình quyền thành toàn hôn sự của ta. Nhưng thánh chỉ này ban , binh quyền lại vào ông, mọi thứ về điểm bắt đầu.
Phụ thân hơi nghiêng đầu nhìn ta, đi lên tiếp chỉ.
Sau khi thái giám giao thánh chỉ cho phụ thân thì lại nhìn ta, đi đến cạnh ta nói: “Bệ hạ bảo nô tài nhắn với Thẩm tiểu thư một câu, lần này Cảnh Vương xuất chinh có đi không có về. Thẩm tiểu thư muốn bảo vệ vinh quang của gia tộc thì nên biết phải làm thế nào chứ?”
Giọng nói của ông ta rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ hai người bọn ta nghe thấy.
Ta nhìn về phía cách đó không xa, lá rụng mùa thu chậm ̃i bay xuống, tàn lụi, giống vận mệnh vốn có của ta.
Ta ngước mắt nhìn thái giám trước mặt, khẽ hỏi: “Có thể tha cho ngài ấy một mạng không?”
Nếu không gặp ta, có lẽ Dật Cảnh sẽ sống rất tốt, cuối cùng vẫn là ta liên lụy hắn.
“Thẩm tiểu thư là người thông minh.”
Thái giám nói xong câu này, quay người rời đi.
Ta xoay người, đối mặt với ánh mắt Nghiêm Cẩm Phù đang đứng sau lưng ta.
“Vãn Ngưng, thế là chuẩn bị nhận mệnh à?” Bà thì thào hỏi.
Ta mấp máy : “ cũng không muốn nhận mệnh, nhưng muốn mọi người có thể sống tốt.”
Không bao lâu sau, ta bảo Nghiêm Cẩm Phù sai người đưa thư ̀ hôn đến Cảnh Vương phủ.
Cả đêm ta không ăn gì, trà và điểm tâm Nghiêm Cẩm Phù sai người bưng đến đã nguội lạnh.
Ta nằm sấp trên bàn nhìn ánh nến u ám mà ngẩn người.
Ở kiếp trước, Dật Cảnh vì ta mà chết, kiếp này ta không thể liên lụy hắn nữa.
Đột , ánh nến trước mặt lóe lên, sau đó tối xuống.
Ta giương mắt lên, bóng tối u ám nhìn thấy Dật Cảnh xuất hiện trước mặt ta.
Tiếng cửa sổ vang lên kẹt kẹt, trên người hắn mặc y phục màu đen mang theo hơi lạnh ngoài.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt sắc bén lại âm trầm. Ta vờ bình tĩnh đối mặt với hắn, một lát sau, bỗng nước mắt rơi xuống.
Hắn nhíu mày nhìn vào mắt ta, lạnh lùng hỏi: “Khóc cái gì?”
Ta vội lau nước mắt: “Chúng ta đã hủy hôn ước, buổi tối ngài không nên…”
“Buổi tối xông vào khuê phòng của nàng à?” Hắn nói tiếp, đi đến trước mặt ta, bưng chén trà nguội trước mặt ta uống cạn.
của hắn dính nước, nói giống công ̉ phóng đãng.
Ta khẽ “Ừ”, hắn bật cười tiếng, đi lên phía trước, hai chống lên bàn áp lại gần ta, khẽ hỏi: “Vậy nàng ̀ bỏ ta à?”
Ta tránh ánh mặt nóng bỏng của hắn, thở dài nói: “Dù sao ngài cưới ta cũng vì gia thế của ta, thật gia thế của Tịch cô nương cũng không tệ.”
“Thẩm Vãn Ngưng.” Bỗng giọng nói của hắn âm trầm, mang theo vẻ cảnh cáo, chợt giọng điệu dịu lại: “Sao vừa rồi nàng lại khóc?”
Ta không nói gì, đột hắn túm cổ ta: “Ta chưa ̀ng lừa nàng, nàng cũng đừng gạt ta.”
Ta cụp mắt, cắn nói: “Ta chỉ không muốn vào cung nên hơi buồn bã thôi.”
“Ta giúp nàng.” Khóe hắn dần cong lên ý cười.
“Giúp thế nào?” Ta ngước mắt nhìn hắn, dưới ánh nến u ám, đôi mắt đen của hắn lóe lên sát khí, ta không kìm được mà rùng mình.
Gần ta đoán được hắn sẽ làm gì.
“Ngài muốn giết y.” Ta run rẩy nói: “Ta đã chấp nhận vận mệnh, ngài đừng vì ta làm chuyện này.”
Sau khi im lặng một lúc, hắn mấp máy : “Ta cũng không hoàn toàn là vì nàng, bây giờ y ngồi trên cao, muốn lấy mạng của ta rất dễ dàng. Ta không giết y, y cũng sẽ giết ta.”