Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hài lòng đặt ghế xuống.
“Đừng có giở trò vặt vãnh nữa, thi không tôi thì thi không tôi, dù có ghét tôi thế nào cũng vô ích. Trên phòng thi đại , cô không có cơ hội gian lận, còn tôi——”
Tôi một cái, “ vượt qua Giang Xuyên, trở thủ khoa của khóa này.”
Để không làm khó thầy Lão ở , tôi không truy cứu thêm chuyện này.
Ngược , Tiểu Hồ nói tôi, chuyện Triệu Tư Vũ tìm người cố tình phá hỏng kỳ thi đại của tôi lan truyền, bạn cùng lớp vốn dĩ cũng chẳng mấy ai muốn qua cô ta nữa.
Suốt một tuần , mỗi ngày tan mẹ tôi đều đón.
tôi viết lưu bút, chụp ảnh tốt nghiệp, trong bầu không khí căng thẳng kỳ thi đại , bắt đầu kỳ nghỉ cùng.
đi, thầy Lão đặc biệt gọi riêng tôi, Giang Xuyên và để căn dặn từng đứa một.
lượt tôi, thầy tôi rất lâu, đột nhiên thở dài:
“Thầy cũng không biết tính cách này của là tốt hay xấu.”
Tôi toe toét nói:
“Thế chẳng phải là tốt sao thầy? Bây giờ tích của cũng gần ngang ngửa Giang Xuyên , thầy nên cảm thấy tự hào mới đúng.”
“Thẳng thắn là điều tốt đối , nhưng có lẽ trong một số việc, gặp không ít khó khăn hơn.”
Thầy vừa nói vừa liếc ra cửa, Giang Xuyên và đang đứng ở , cả đều không có biểu cảm gì, mặt mày nghiêm túc.
Nhưng từ cùng nhau đánh nhau lần , dường như mối quan hệ giữa người bọn họ có phần hòa hoãn hơn.
Có vẻ như trong chuỗi ngày dài miệt mài đắm chìm trong đống vở và đề thi, mọi mâu thuẫn dần dần đều được hóa giải.
“Sao vậy thầy?”
Thầy bất ngờ một tiếng: “Thôi, nhiệm vụ của thầy cũng sắp hoàn , những việc cần bận tâm là của các .”
cùng tôi ngơ ngác bước ra khỏi văn phòng của thầy .
ngày thi đại thời tiết rất nóng, phòng thi không có điều hòa, tôi tập trung làm , chuông thu vang lên mới phát hiện mình ướt đẫm mồ hôi lưng.
mười tám năm cuộc đời, có lẽ đây là năm mà tôi cố gắng nhất, và cũng là lần mà tôi nghiêm túc nhất làm một thi.
Môn tiếng Anh cùng kết thúc, tôi hẹn gặp dưới gốc cây đa lớn cổng .
Cậu hỏi tôi: “Lộ Lộ, tối nay cậu có kế hoạch gì không?”
Tôi quay đầu mẹ tôi.
Mẹ tôi nói: “Không sao đâu, đứa đi chơi đi, mai về nhà mẹ tổ chức chúc mừng cho con.”
Mẹ của cũng gật đầu: “Đi đi, đi đi.”
Đang định đi, ánh sáng mắt khẽ lay động, Giang Xuyên bước tới: “Tôi đi cùng các cậu.”
“Không cần đâu, tôi thấy ba mẹ cậu vẫn còn đợi ở đằng kia để đón cậu về mà………………”
Cậu phớt lờ lời từ chối của , chỉ thẳng vào tôi: “Tôi không đi cùng họ.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, nhưng từ ánh mắt của Giang Xuyên, dường như trên người cậu có một khí chất hoàn toàn khác đây mà tôi chưa thể nhận ra rõ ràng.
“Tôi gọi Tiểu Hồ , cô thi ở phòng khác, ta bốn người đi cùng nhau.”
đi, mẹ của Giang Xuyên bất ngờ sải bước , giọng lạnh băng:
“Bây giờ cánh cứng , ta không quản được con nữa, một lời của ba mẹ cũng không thèm nghe.”
Giang Xuyên bình tĩnh bà: “Đúng vậy.”
“Con thực sự nghĩ rằng nếu không có mẹ quản , con có thể đạt được ngày nay sao?”
“Có.” Giang Xuyên đáp, “Con có thể đạt được tích như nay, hoàn toàn là nhờ con tự nỗ lực.”
“Bây giờ con trưởng , có cuộc sống độc lập của riêng mình, nếu mẹ sai, con không còn nghe theo mẹ nữa.”
Tối tôi cùng nhau ăn cơm, đi hát KTV loạn xạ vài tiếng, cùng đều uống hơi ngà ngà say, dứt khoát đi dạo trên phố để giải rượu.