Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng lời của cô ấy khiến tôi tò mò, trong lòng có mèo cào, nghĩ nghĩ lại, cùng tôi quyết định hỏi thẳng Giang Xuyên: “ thi thử cậu viết gì trên giấy nháp ?”
Giang Xuyên đang đứng tựa vào cửa sổ, ăn cùng loại cà phê đắng tôi, nghe thấy thế, cậu ấy hơi ngẩn , trong mắt đột nhiên hiện lên một tia bối rối.
Tôi càng nghi ngờ hơn: “Có phải cậu viết xấu gì tôi trên giấy nháp không?”
“……………… Không có.”
Cậu ấy khẽ thở một hơi, nhìn tôi, bất ngờ nhướng nhẹ mày, “Chị gái sao lại hứng thú với giấy nháp của tôi thế?”
Ngoại trừ đầu gặp ở cổng trường, đã lâu lắm cậu ấy không gọi tôi chị gái nữa.
Tôi ngẩn người, sau lưng đột nhiên có một cánh tay vòng qua, choàng lên vai tôi.
“ , vị của cậu không giống của tớ, để tớ nếm thử xem.”
Kỷ Trường ghé sát lại, cắn một miếng trong tay tôi, tôi nổi liền đưa của mình mặt tôi:
“Đừng ! Cậu cũng thử của tớ !”
Tôi khó chịu đẩy tay cậu ấy : “Ai thèm ăn thứ cậu đã ăn chứ.”
Kỷ Trường cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp:
“ tan tớ siêu thị nhỏ với cậu, mua cậu que mới, được không? Đừng , đừng .”
Thật tôi không phải không hiểu, Kỷ Trường quen bá chủ trong trường, nhưng vì có tình bạn cách mạng từ thời cấp , nên mặt tôi, cậu ấy giống một chú cún ngoan ngoãn.
Dù biết rõ bộ dáng này của cậu ấy cố tình tỏ , tôi cũng không nổi được.
Chiều hôm đó tan xong, Kỷ Trường mua một thùng , đích thân mang nhà tôi, lại đúng lúc gặp tôi.
“Tiểu Kỷ à, lâu không gặp .”
tôi thuận tay treo túi xách lên, nhiệt tình giữ cậu ấy lại: “Ở lại ăn cơm tối ? Bác mua sườn, món sườn xào chua ngọt đứa.”
Kỷ Trường cúi người thật sâu: “Hôm khác nhé bác ! Tối nay bố về nhà, có cuộc họp gia đình, phải về sớm ạ.”
Sau cậu ấy , tôi tiện miệng hỏi thăm, tôi kể với bà, Kỷ Trường đã nỗ suốt năm, cùng lớp mười cũng thi được vào lớp thí nghiệm của chúng tôi.
tôi không hề bất ngờ, gật gật đầu:
“Tiểu Kỷ đứa trẻ thông minh, cần chịu , điểm sẽ không tệ. được một nửa nỗ của nó……”
bà kịp cằn nhằn, tôi nhanh chóng cắt ngang, cười hì hì nói:
“ không nỗ thi được , nếu chăm thì có nào ghê gớm hơn không? phải để các bạn khác đường sống chứ.”
Sự thật chứng minh rằng, lời không nên nói quá sớm.
Sau có điểm thi thử , thầy Lão Lý mặt mày đen thui gọi tôi vào văn phòng.
“ Tử Cầm, em sao không chịu nổi lời khen ? thầy mới khen em vài câu, này lại thi tệ thế này thầy xem.”
Thầy vỗ bài thi Toán xuống mặt tôi,
“Bài toán lớn cùng em đều đúng hết, kết quả câu đầu tiên của phần chọn đáp án lại sai —— lúc thi em gì thế, tu luyện thành tiên hả?”
“Xin lỗi thầy, em nhìn nhầm dòng, sau nhất định sẽ chú ý.”
Cơn của thầy Lý vẫn chưa nguôi:
“ chưa trăm ngày nữa thi đại , em có thể tập trung lại thầy được không, cố gắng hành đàng hoàng một được không? Rõ ràng có thực thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, cùng lại đậu một trường 985 bình thường, em cam lòng không?”
Tôi bước từ văn phòng của thầy Lý, dọc hành lang cổng trường, vô tình lướt qua bảng vinh danh của khối.
Ảnh của Giang Xuyên vẫn được dán ở vị trí cao nhất, với ngôi vị thứ nhất.
Kỷ Trường ở phía dưới, hạng ba mươi mấy.
tôi thì nằm gần dưới cùng, gần lại rơi xuống vị trí cùng của lớp thí nghiệm.