Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi buông ra, người đàn ông thở hổn hển, mặt đỏ bừng, mồ hôi túa ra nơi chóp mũi, mắt vẫn còn nhắm.
Mở mắt ra, cả người anh ta run lên, như bừng tỉnh từ giấc mơ.
Ngay sau đó, anh ta chạy như một con thỏ bị hoảng, thoắt cái biến mất dạng.
Tôi há hốc , quay bảo Sính:
“Như anh đó, tôi bắt một mối tình mới và đang tận hưởng nó. Anh gì, tôi cũng không còn quan tâm . ơn, đừng những chuyện vô nghĩa.”
Mặt anh ta như táo bón, ánh mắt ngẩn ngơ như vừa bị cú sốc lớn từ nụ hôn vừa rồi, nhưng vẫn không chịu từ :
“Không không, em chỉ là bốc đồng thôi, còn gặp nhầm người . Em bạn trai mới em đi, hôn xong là chạy, đáng tin chút nào. Doanh Doanh, anh không ý những điều đó, miễn là em quay lại!”
Anh ta bắt giở chiêu quấn quýt, tôi cũng không lay chuyển được.
Trước đây tôi đuổi anh ta vất vả, sau khi kết hôn, anh ta mấy khi tâm tôi.
Tôi từng mong rằng, giá như anh ta cũng trân trọng tôi như tôi từng trân trọng anh, tốt mấy.
Nhưng giờ anh ta quay lại đuổi tôi, chỉ khiến tôi phiền.
Tình yêu tôi dành cho anh ta, hoàn toàn tan biến.
Đột nhiên, anh ta quỳ một gối xuống, không màng ánh y bác sĩ hay bệnh nhân xung quanh, ngẩng kiên định :
“Doanh Doanh, lấy anh nhé. Trước đây em luôn cả đời chưa từng được ai cầu hôn. Giờ anh nghiêm túc cầu xin em, hãy cưới anh thêm lần …”
Đúng lúc đó, phía xa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ trong nháy mắt, một bóng người cao lớn lao tới.
Là người đàn ông đòi bồi thường, mồ hôi đầm đìa, quỳ sụp cách mấy bước, trượt gối vài mét, đẩy văng Sính, dừng lại trước mặt tôi.
“Nhà tôi chỉ có mình tôi. Tôi nghề nghiên cứu robot, công ty khởi nghiệp, thu nhập không ổn định, năm ngoái được chục triệu.
“Biệt thự tôi tự mua, bên cạnh còn căn là bố mẹ lại.
“Tôi không có hôn ước, cũng không có con riêng.
“Tôi chưa từng yêu ai, trong tim chỉ có một bóng hình – chính là người đang đứng trước mặt tôi.”
Anh ta quỳ đó, tay cầm hộp nhung đỏ.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
“Cô Triệu Doanh Doanh, tôi là Thanh. Xin hãy lấy tôi, được không?”
——-
Năm tôi mười bốn tuổi, trong làng có một ông lão độc thân, ra năm vạn mua một đứa bé trai từ bọn buôn người sau này có người hương khói.
Ông đặt tên thằng bé là Cẩu Tử, vì người ta tin tên xấu dễ .
Nhưng tên nó là Thanh.
Tôi điều đó, vì khi đó ông lão thường đánh nó tới mức phải trốn chui trốn lủi khắp nơi, bắt ép nó nhận nhà.
Nó mười tuổi – cái tuổi được gọi là khó dạy – không vì giá rẻ, ông ta cũng mua.
Một lần, nó trốn vào chuồng heo nhà tôi. Tôi tan học cho heo ăn, nó.
Tôi mồ côi cha mẹ, sống cùng ông nội.
Hôm đó tôi nấu cơm no cho nó, ông tôi còn thay cho nó bộ đồ sạch.
Sau đó, ông tôi vác cây gậy, tôi cầm roi chăn dê, ông cháu kéo nhau nhà ông lão.
“ được , không nổi trả đứa nhỏ lại cho người ta.”
Ông lão trốn trong nhà cãi: “Dựa vào gì? Tôi năm vạn ra mua, phải trả lại?”
Nhưng chắc cũng sợ ông tôi sự động tay, từ đó không dám đánh thằng bé .
mấy sau, ông ta đi uống rượu, c.h.ế.t ngoài đường.
Tôi và ông nội dẫn thằng bé lên thị trấn báo công an, nó bị buôn bán.
Cảnh sát thu thập thông tin, ban định đưa nó trại trẻ mồ côi trước khi tìm được người thân.
Cả quãng đường bị đối xử tàn tệ, chỉ có nhà tôi từng đối tốt với nó.
[ – .]
Nó không tin ai cả, khóc lóc đòi tôi.
Vì vậy, cảnh sát cho phép nó tạm thời ở nhà tôi, đợi tìm được người thân sẽ đón.
Cứ thế, năm trôi qua.
năm sau, cảnh sát tìm được cha mẹ nó, đón nó .
Trước khi đi, nó quả quyết: “Chị Doanh Doanh, chờ em nhé, em nhất định kiếm tiền chữa bệnh cho ông!”
Khi ấy sức khỏe ông tôi yếu lắm rồi.
Nó đi chưa được ba tháng, ông tôi mất.
Tôi chôn cất ông, học, bươn chải đời người.
Hình ảnh cuối cùng Cẩu Tử còn trong tôi là cậu nhóc đen nhẻm, gầy gò, nhút nhát.
Tôi không ngờ, hơn mười năm trôi qua, nó lại trở thành người đàn ông như hôm nay.
Ở bệnh viện hôm ấy, trước mặt Sính, tôi thực sự nhận lấy nhẫn Cẩu Tử, tay trong tay rời đi giữa tiếng vỗ tay đám đông.
Và gương mặt tuyệt vọng Sính lúc đó – sự rất hả hê.
Nhưng giờ, tôi lại trả nhẫn lại cho anh ta.
“ Thanh, tuy chúng ta có ký ức xưa, nhưng hơn mười năm rồi, ra chúng ta khác gì người xa lạ.
“Tôi lúc nãy lợi dụng anh đuổi Sính đi là không phải, nhưng sự tôi không muốn yêu đương ngay bây giờ.
“Xin lỗi. anh tổn thương, … … cho anh sướng thêm lần vậy.”
Tôi nhắm chặt mắt, chu môi lại.
Dù tôi cũng hơn ba mươi, được trai trẻ hôn một cái cũng không thiệt gì.
Tôi đứng trong gió chiều, cảm giác bóng người trước mặt tiến thêm một bước.
Cuối cùng, một bàn tay rắn rỏi vuốt nhẹ má tôi.
Trán tôi có cảm giác ấm áp thoáng hiện rồi biến mất.
Tôi mở mắt, bản năng sờ lên vầng trán còn hơi ẩm ấm.
Anh ta mỉm cười lùi lại một bước, mọi vẻ cợt nhả thường đều biến mất.
“Triệu Doanh Doanh, xin em hãy hứa, một em muốn một tình yêu trọn đời trọn kiếp, người tiên em nghĩ … là anh, được không?”
Anh ta tôi sâu, như gom hết ánh trong mắt mình.
“ tôi không ?”
“Không à? Em đoán xem tôi muốn sướng một lần , em có thoát khỏi tay tôi không?”
“Á! Ưm… Ưm…”
——-
Kết thúc
Năm tôi ba mươi lăm tuổi, tôi tái hôn.
Ngay trong đêm cưới, chồng tôi – Thanh – đưa tôi đi hưởng tuần trăng mật.
Ban định đi vòng quanh thế giới, nhưng mới được hơn chục thành phố phát hiện tôi mang thai, nên phải quay Hàng Châu an thai.
vào viện sinh con, ngoài phòng có chút hỗn loạn.
Khi ấy tôi vừa sinh con gái xong, mệt không nổi, nên cũng không ý.
Sau này mới , Sính – người mấy năm không liên lạc – không bằng cách nào tôi nhập viện, lén thăm, lại vừa khéo đụng mặt Thanh.
người đánh nhau một trận.
lời chị hộ lý: “Đàn ông bốn mươi đánh lại thanh niên mấy chứ, chỉ có nước ăn đòn thôi.”
Có lẽ vì thế mà suốt thời gian tôi nằm viện không Sính đâu.
Khó trách mấy đó Thanh vui vẻ bất thường.
Ra viện xong, tôi vào trung tâm chăm sóc bà mẹ sau sinh ở.