Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dạy dỗ xong tôi, cô ấy tươi như hoa hướng dương, tiến lại gần hắn:
“Anh thích nhà tôi đúng không?”
Hắn đỏ bừng tai, len lén liếc tôi, nhẹ nhàng gật đầu.
lại :
“Thích bao lâu rồi?”
“Lâu lắm rồi…” hắn rụt rè trả lời.
“waa” tiếng, mắt sáng rực:
“Anh nhà có ai không? Thu nhập năm bao nhiêu? Căn biệt thự này là thuê hay mua?
“Chuyện kết hôn tự anh quyết không? Có hôn ước nào không? Có con riêng không? Trong lòng nhớ mối đầu không? Dứt khoát với người cũ chưa?
“Nhà tôi không làm thế thân , cũng không nhận làm mẹ kế đấy!”
Cô ấy tràng dài, đúng là không đi làm mối mai thì phí nhân tài.
cô có xu hướng tiếp, tôi vội bịt miệng cô kéo đi, thì điện thoại lại đúng vang lên.
Là cô Trương, viên chủ nhiệm của Thẩm Thiếu.
Tôi vốn không định bắt máy, nhưng bên kia liên tục không dứt.
Vừa bắt máy, cô nói gấp gáp:
“Mẹ của Thiếu, cô mau đến bệnh Nhân dân đi! Em ấy đau bụng ngất xỉu rồi, tôi đang cùng em ấy trên xe cấp cứu đến bệnh .”
Trên đường đến bệnh , lòng tôi rối bời.
Người đòi thường – người mà tôi chẳng rõ họ tên – lái xe ở phía , thỉnh thoảng lại liếc tôi qua gương chiếu hậu.
Vương nắm tôi, an ủi: “Cậu đừng lo, giờ cậu chăm nó rất tốt, thằng bé sức khỏe vốn dĩ rất tốt, chắc không sao . Huống hồ mẹ ruột nó là người nhà giàu, có tiền thì bệnh gì cũng chữa .”
Người phía hừ lạnh tiếng: “Nó không có mẹ ruột, sao lại cô?”
Câu nói đó khiến tôi sực nhớ ra.
Tôi nghĩ lát rồi điện Tô Thiếu .
Nhưng bên kia không bắt máy.
Tôi đành để lại lời nhắn:
[Thiếu Thiếu bị bệnh, viên đưa đến bệnh Nhân Dân rồi. Cô tin thì mau tới nhé.]
Khi đến bệnh , Thẩm Thiểu đưa vào mổ.
Là viêm ruột thừa cấp tính, cần phẫu thuật gấp.
Cô chủ nhiệm nói: “ khi vào mổ, Thẩm Thiểu cứ nhắn tôi rằng, nếu mẹ em đến, xin đừng rời đi.
Em muốn người đầu tiên sau khi tỉnh lại là mẹ.”
Tôi gắng nặn ra nụ nhợt nhạt.
Cái “mẹ” đó, chắc là nói đến mẹ ruột em ấy chứ không tôi.
Thẩm Sính cũng nhanh chóng có mặt, Tô Thiếu thì mãi vẫn không bóng dáng.
cửa mổ tĩnh lặng, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường lặng lẽ đếm ngược thời gian.
Ca phẫu thuật kết thúc, Thẩm Thiểu y tá đẩy ra.
Thuốc mê dần tan, em ấy mở mắt.
Vừa tôi, em lảo đảo giơ , khẽ: “Mẹ…”
Tôi bước lên nắm lấy bàn lạnh ngắt ấy, khẽ nói:
“Mẹ đây.”
[ – .]
Sau khi Thẩm Thiểu ổn định trong bệnh và có y tá chăm sóc, trời nhá nhem tối.
Cậu bé bướng bỉnh cứ tôi chằm chằm, nhưng rồi cũng không chịu nổi tác dụng thuốc, thiếp đi trong khi vẫn nắm tôi.
Tôi nhẹ nhàng rút ra.
Tôi cũng nên đi rồi.
Người đòi thường vẫn ở lại trong bệnh, tôi chuẩn bị rời đi liền đi theo.
Anh ta nói kiểu cường điệu: “Nếu thằng nhóc cứ bám lấy cô mãi, tôi sẽ vạch trần giấc mơ ban ngày của nó mất. Người ta ốm chứ để ép tôi c.h.ế.t chứ.”
“Tại sao lại nói là ép chết?” – tôi bĩu môi.
Đúng ấy, gặp Thẩm Sính đang đi mua cơm về, anh ta có vẻ ngạc nhiên:
“Em đi à? Đợi tí nữa Thiếu Thiếu lại…”
Người đòi thường chen vào: “ nó đi tìm mẹ ruột đi, mười tuổi rồi nhận mẹ bừa bãi, đúng là nực .”
Tôi khẽ đóng cửa bệnh lại, bước đi vài bước.
Hai người kia cùng đi theo.
Tôi quay lại Thẩm Sính.
Người sắp tái hôn, này trông không rạng rỡ như tôi tưởng tượng.
Anh ta gầy rộc đi, dưới ánh đèn trắng sáng choang của bệnh , tóc hai bên mai lốm đốm bạc.
Anh ta già rồi.
Tôi vào mắt anh ta, nghiêm giọng:
“Sau khi Thiếu Thiếu lại, làm ơn nói với em ấy đừng để viên điện tôi nữa.”
“Nhưng em là mẹ của thằng bé mà!”
Tôi khẽ:
“Bác sĩ Thẩm, tôi mẹ ruột của thằng bé. Anh cũng biết, chúng ta ly hôn rồi, tôi và nó chẳng quan hệ gì nữa. Huống hồ… mẹ ruột của nó cũng yêu nó.”
Anh ta im lặng, lưng vốn luôn thẳng tắp giờ cũng hơi khom xuống.
“Tôi… tôi hủy hôn với Thiếu rồi.” – anh khổ –
“Em biết không? Khi có cơ hội quay lại với cô ấy, tôi mới phát hiện lòng mình toàn là hình bóng em. Em ngày xưa theo đuổi tôi nhiệt thế nào, đôi giận dỗi trẻ con ra sao, rồi những đưa Thiếu Thiếu đi học, cả hai chúng ta cùng làm mấy thế ngốc nghếch ở cửa nhà…”
Ánh mắt anh ta nóng rực dần:
“ , chúng ta bắt đầu lại không? Anh và Thiếu Thiếu …không thể thiếu em.”
“Không thể.” – tôi lập tức từ chối.
Gương mặt anh ta đầy quyết tâm:
“Anh không tin! chúng ta hạnh phúc như vậy, anh nhất định giành lại em!”
Tôi thật sự không muốn bị cuốn vào chuyện dây dưa với anh ta nữa.
Việc mỗi ngày anh ta đồ ăn đến tiệm của tôi thôi cũng khiến tôi phát rồ rồi.
Tôi hít sâu hơi, quay sang người đòi thường bên cạnh:
“Hôm tôi hôn anh, sướng không?”
Anh ta sửng sốt vì câu bất ngờ, sau đó gật đầu lia lịa.
“, anh sướng thêm lần nữa.”
Tôi quay sang Thẩm Sính:
“ rõ nhé!”
Tôi vươn ôm cổ người đòi thường, nhón chân hôn anh ta.
——–