Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

Ta là bạn đọc của Nhị cô nương.

Nàng gây họa ta gánh tội, ta ám hại người nàng chịu tội thay. chúng ta ở Phương mưa gió, được gọi chung là “Nhị đại họa”.

đến khi Vương gia khải hoàn. Người nắm giữ trọng binh lại đánh thắng trận, Hoàng đế càng lúc càng bất an, ám chỉ người đưa đứa đến chất tử.

Nhị cô nương nhìn trưởng tỷ sắp xuất giá, lại sờ sờ cái đầu nhỏ của đôi đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, toe toét .

“Ta đi Thượng kinh chất tử, ngươi đi không?”

Ta ngay trong đêm về nhà người kế mẫu luôn hãm hại mình uống gói thuốc xổ, vác theo gói hành lý tìm đến nàng.

“Đi!”

1

Đến Kinh thành, chúng ta được đưa đến bên Thái hậu. Người thấy chúng ta, hết nhíu mày, hỏi câu: “ cô nương tuổi tác bao nhiêu?”

Người đưa chúng ta đến là Tổng quản thái giám bên Hoàng đế, hắn khúm núm xòa, lưng càng khom hơn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Nhị cô nương dưới gối Vương gia và trưởng nữ nhà họ Ứng đều mười tuổi, Bệ hạ hài tử tú lệ khả ái, chắc hẳn thể vui lòng người.”

Thái hậu lạnh tiếng.

Lòng ta chợt lạnh giá, nhớ lại Nhị cô nương với ta khi vào . Thái hậu và Hoàng thượng đương triều không phải mẹ ruột, chắc hẳn ép phải tiếp nhận kẻ gây rắc rối như chúng ta, phiền não vô . Nếu không vừa ý, hành hạ chúng ta thể xảy .

Ta cúi đầu, không dám lên tiếng.

May mắn thay, cuối Thái hậu vẫn không đuổi chúng ta đi. Người xoa xoa mi tâm: “Trong đều là Hoàng tử và Vương quý tộc, hết cứ sắp xếp cô nương đi đi.”

Nhũ mẫu bên người hành động rất nhanh nhẹn. Sáng sớm ngày hôm sau, ta và Nhị cô nương đã sửa soạn nhanh chóng rồi đưa vào .

Trong môi trường xa lạ, bạn tương lai tò mò đánh giá chúng ta, mấy người đứng đầu ăn mặc sang trọng cầu kỳ, toát vẻ ngạo mạn, thể thấy rõ là những hài tử trong .

Ta hơi căng thẳng, ngồi sát Nhị cô nương.

Phu tử đang giảng bài ở phía trên, Nhị cô nương thấy ta không tự nhiên, khẽ khàng ghé lại gần, kéo kéo vạt áo của ta, nhỏ giọng .

[ – .]

“Đừng sợ, phu tử chẳng ăn thịt người đâu.”

đợi ta đáp lại, vị phu tử ở phía trên đã trừng nhìn, dõng dạc quát lớn.

kẻ kia! Đang gì đấy!”

Ta và Nhị cô nương lúc giật mình, luống cuống ngồi ngay ngắn lại.

Khi dùng bữa tối, Thái hậu hỏi han về việc hành của chúng ta. Ta gãi gãi đầu, nhớ tới nét chữ như gà bới của Nhị cô nương, hơi chột dạ. Nhị cô nương trừng nhìn ta, dù sai lè đấy nhưng khí thế vẫn mạnh: “Bẩm Thái hậu nương nương, thuở ở Phương , chúng thiếp không bỏ bê việc .”

Thái hậu hài lòng gật đầu, chắc hẳn là đang thầm mừng chúng ta hư hỏng đến mức như đồn, cuối thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn hoàn toàn yên tâm. Ngày thứ ba vào , ta và Nhị cô nương đã đánh cả Hoàng tử.

Râu của phu tử giận đến dựng ngược, sai người đi bẩm báo rõ ràng với Thái hậu.

Tứ hoàng tử đánh bầm tím , dính đầy m.á.u mũi khắp mặt, khóc đến thê tâm liệt phế: “Yến ! Ứng Sơ! Ta muốn liều mạng với ngươi!”

Thái tử khập khiễng bước tới bịt miệng hắn lại.

Thất đầu tóc bù xù ngồi bệt dưới đất, cầm lấy chiếc lược gỗ nhăn nhó chải tóc: “Tứ hoàng huynh, huynh im mồm đi, sao không đánh rụng hết răng của huynh đi.”

Thái hậu nhìn chằm chằm ba đứa cháu hồi lâu, vừa giận vừa buồn . Người quay đầu nhìn chúng ta đang quỳ trên đất: “Ngẩng đầu lên, đi, vì sao ngươi lại đánh người?”

Nhị cô nương Yến tủi thân sờ sờ khuôn mặt đánh bầm tím, nhanh nhảu giành cáo trạng Tứ hoàng tử: “Bẩm Thái hậu, Tứ hoàng tử tự ỷ vào việc mình viết chữ rất đẹp nên coi thường thiếp và Ứng Sơ, chúng thiếp là đồ nhà quê!”

Tứ hoàng tử trừng lớn, kịp mở miệng, Yến đột nhiên nheo nhìn ta. Ta hiểu ý ngay lập tức, ôm mặt Yến ôm chầm lấy nhau, lập tức khóc rống lên.

của Thái hậu nghẹn lại trong cổ họng, lúc này mới nhìn thấy y phục trên người ta và Yến xé rách tả tơi. Ánh người nhìn Tứ hoàng tử không mấy thiện cảm, trầm giọng : “Tiểu Tứ, cô nương tuổi nhỏ hơn , đã buông ác độc rồi động tay động chân kéo giật cô nương, thể thống gì nữa!”

Tứ hoàng tử không cách nào biện giải được, nhưng nhìn đông nhìn tây, mình rõ ràng là kẻ đánh thảm nhất, khóc đầy tủi thân, suýt nữa thì ngất đi.

Ánh Thái hậu xoay chuyển, nhìn sang Thái tử và Thất , chút khó hiểu: “Tiểu Tứ đánh nhau với cô nương, Lão đại và Tiểu Thất là sao vậy?”

Thái tử năm nay mười lăm tuổi, lại là trai trưởng, hơi ngượng ngùng, khẩy tiếng. Thất lại không giữ kẽ như vậy, nắm lấy mớ tóc rối bù, u uất nhìn ta: “Hoàng tổ mẫu minh giám, Tôn nữ và Hoàng huynh đều sức can ngăn rồi, nào ngờ kẻ đánh nhau liều mạng, đánh luôn cả chúng .”

Ta ho khan tiếng, cúi đầu sâu hơn nữa.

Lỡ tay đánh hăng quá.

Tùy chỉnh
Danh sách chương