Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi mang thai con của Trì Hựu, nhưng không dám anh ấy. Bởi vì đêm hoang đường là do tôi chủ động.
Bị dồn vào đường cùng, tôi đành ôm bụng bầu bỏ trốn, nhưng đang mua sữa bột con bị anh ấy tìm .
Anh ấy nghiến răng cười lạnh: “Bỏ cha giữ con hay mượn tinh trùng sinh con, em chơi giỏi đấy.”
Tôi im lặng, anh ấy lại càng tức giận: “Con tôi đâu?”
Thằng bé con trai phía ló đổ thêm dầu vào lửa: “Chú là ai? Mẹ bố con đã c.h.ế.t mà.”
1
“Chết ?”
Vẻ mặt người đàn ông vốn lạnh lùng xuất hiện một tia rạn nứt: “Lê Diêu, em giỏi lắm.”
Bàn tay bên người tôi khẽ siết chặt, Bắc Thành là thiên hạ của Trì Hựu. Trời tôi đã phải can đảm đến mức nào dám quay lại đây.
trở , tôi bạn bè rằng tôi sẽ Tô Thành, nhận một cái giơ ngón tay cái một câu khen ngợi: “Gan to bằng trời đấy.”
Tôi muốn khóc nhưng không khóc , ai muốn quay lại chứ, nhưng không ở địa phương này việc học hành của con cái khó như lên trời.
Tôi không ngờ rằng vài ngày đã bị tóm gọn.
Nghĩ đến đây, tôi kéo Tả Tả lưng: “Anh Trì, anh hiểu lầm . Tả Tả có ba, chỉ là ba chưa đến thôi. ba c.h.ế.t là do lần vợ chồng cãi nhau tôi bừa đấy.”
Không khí lập tức yên tĩnh, tiếng tim đập thình thịch của tôi càng càng rõ ràng.
Trì Hựu chợt hiểu : “Ồ, vậy là em ngủ tôi, sinh con người khác?”
Tôi sững người. Sao lại lôi chuyện cũ !!!
Đang nghĩ cách thoát thân đột nhiên nghe giọng của cô bạn thân Giang Điềm: “Diêu Diêu.”
người mặt tôi, cô ấy cau mày: “Trì Hựu? Sao anh lại ở đây?”
Có lẽ không muốn chuyện trở nên quá xấu xí, Trì Hựu chỉnh lại quần áo, tôi cười: “Lê Diêu, chúng ta còn gặp lại.”
tôi chợt lóe lên một tia sáng, tôi bình tĩnh lại – là chiếc khuy măng sét của Trì Hựu.
không hợp bộ vest trông rất đắt tiền của anh ấy.
Là tôi anh ấy .
2
, tôi Trì Hựu vẫn đang giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, tôi không thân phận của anh ấy là gì.
Một cặp khuy măng sét đã là món quà tươm tất nhất mà tôi có thể anh ấy đã tiết kiệm.
anh ấy, tôi lần tiên Trì Hựu có gia thế khủng đến mức nào. Sinh nhật anh ấy, anh ấy bao trọn địa điểm mời rất nhiều bạn học bạn bè thân thiết. đâu đâu những bộ trang phục tinh tế, đắt tiền.
Những món quà Trì Hựu đều là những thương hiệu mà tôi từng nghe nhưng chưa từng . Chưa trải qua sự khắc nghiệt của xã hội, tôi mạnh dạn lấy quà đưa Trì Hựu.
Có người không giấu vẻ khinh thường , chắc là không ngờ thứ này có thể mang . Nhưng Trì Hựu lại thích, anh ấy mở đeo ngay tại chỗ.
Tôi còn nghe loáng thoáng có người thầm: “Thứ này làm giảm đẳng cấp của Trì thiếu .”
Tôi vờ như không nghe .
đến nhận thức rõ ràng hơn sự khác biệt giữa người người, tôi nảy sinh ý định tay.
Kẻ giàu người nghèo, một trời một vực, dù có cố gắng chỉ là vô ích.
Chi bằng đường ai nấy đi.
3
Giang Điềm đưa tôi đến căn nhà đã thuê tôi. Vừa vào cửa, phong cách trang trí đồ nội thất nhà, tôi không giấu nổi sự vui mừng: “Hợp ý mình quá, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo, này định làm thế nào?” Giang Điềm phía Tả Tả.
“Cứ làm thế nào làm. Chuyện gì đến sẽ đến.”
khuôn mặt Tả Tả giống Trì Hựu, tôi chợt nhớ đến đêm tay hôm .
Trì Hựu lần tiên đỏ hoe , hỏi tôi tại sao lại tay. Tôi cúi , ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo, môi mấp máy những lời cay nghiệt nhất: “Muốn tay tay thôi, cần gì nhiều lý do.”
Im lặng hồi lâu, Trì Hựu chọn cách thỏa hiệp: “, theo ý em.”
Đêm , hai chai rượu trên bàn đã cạn. Trì Hựu cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông. Có lẽ là do bầu không khí quá mờ ám, tôi nhắm hôn lên má anh ấy.
Hơi thở bên tai đột nhiên trở nên dồn dập, anh ấy khẽ mở , đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, hơi dùng sức một chút là tôi đã ngã vào người anh ấy.
Tôi chỉ sững người một , thuận theo trái tim mình mà thả lỏng.
mơ màng, tôi anh ấy cùng chìm đắm.
Anh ấy vụng nhưng lại kiên nhẫn, tôi bám chặt vai anh ấy, để lại một vệt đỏ. Cơ thể run nhẹ một hồi, tôi nằm trên giường ngẩn người, nghỉ ngơi một mặc quần áo vội vàng rời đi.
Tôi mua thuốc tránh thai ở hiệu thuốc cửa, nhưng đến căn hộ lại không uống.
Không ngờ trúng ngay phát , một tháng tôi đã có Tả Tả.
Không nỡ bỏ nhưng lại sợ Trì Hựu sẽ giành mất con, tôi bèn trốn đến thành phố bên cạnh, mãi đến bây giờ Tả Tả đã bốn tuổi tôi dám quay lại.
Anh ấy không , , mẹ của anh ấy đã đến tìm tôi.
Người phụ nữ quý phái nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào: “Diêu Diêu, dì cháu là đứa trẻ ngoan, nhưng xin cháu hãy tay Trì Hựu. Công ty nhà dì gặp vấn đề, con gái nhà họ Tống, Tống Lê thích Trì Hựu đã lâu, chỉ cần hai đứa đến nhau, nguy cơ của gia đình sẽ giải quyết. Hơn nữa Trì Hựu nuông chiều từ bé, không chịu khổ đâu. Dù là vì , dì xin cháu.”
Tôi không thể từ chối.
Trì Hựu như vậy vốn nên ở bên người môn đăng hộ đối. anh ấy nên mãi cao cao tại thượng, đừng bao giờ rơi xuống bụi trần.