Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Sáng , chuông cửa vang lên, tôi vừa định ra cửa Tả Tả chạy lon ton ra.
“Con , để con ạ.”
Tôi đứng yên, nhìn Tả Tả kiễng chân cửa. , thằng cất giọng giòn tan: “ ơi!”
Trì Hựu bước vào bế Tả Tả lên, trên là nụ có chút trẻ con: “Tả Tả, xem mang gì con này.”
Ánh mắt tôi chạm phải Trì Hựu, tôi siết chặt tay: “Anh đến rồi.”
Trì Hựu xoa Tả Tả, đứng dậy đi về phía tôi: “ nay có thể ăn không?”
Trong lúc tôi còn đang do dự, Tả Tả nhào tới: “ nay mẹ có thể đưa Tả Tả đón Tết Trung thu rồi!”
Cuối bị đánh gục bởi mong đợi của Tả Tả.
Tôi không từ chối nữa: “Vậy tối nay chúng ta ra ngoài ăn đón Trung thu nhé?”
“Hoan hô!”
Tả Tả vui vẻ nhảy cẫng lên, tôi nhìn Trì Hựu cạnh rồi nhanh chóng quay đi.
Không thể nhìn , dễ mềm lòng quá.
Đôi mắt bất cứ lúc nào có thể nhìn thấu cảm xúc và bí mật sâu thẳm trong lòng tôi, và tôi sắp không kìm chế nữa rồi.
lầu, Trì Hựu cửa phụ. Tôi ngập ngừng bế Tả Tả ngồi vào .
Trì Hựu khựng lại trong giây lát, sờ mũi nói: “Là anh sơ suất, trẻ con không ngồi trước.”
Đến cửa nhà hàng, tôi liếc nhìn, là một trong những cơ sở kinh doanh của nhà anh , nhà hàng tư nhân nổi tiếng trong thành phố.
Tôi dắt Tả Tả xe, vừa đứng vững, Tả Tả chạy đến chỗ lái, đợi Trì Hựu xe nhanh tay đóng cửa lại.
“ bế.” Trì Hựu lập tức ngồi xổm bế Tả Tả lên.
Nhìn cảnh tượng cha con tình cảm trước , tôi âm thầm siết chặt tay. Một mình nuôi Tả Tả bốn , chưa đến tháng mà thằng quấn quýt lấy nó.
Quả nhiên m.á.u mủ ruột thịt.
Bước vào nhà hàng, quản lý đến chào hỏi: “Trì Tổng, phòng chuẩn bị cậu chủ nhỏ xong ạ.”
Trì Hựu phớt lờ: “Sao cô biết đây là con trai tôi?”
Nhân viên phục vụ dẫn Trì Hựu đi vào trong.
Trì Hựu mỉm : “Con trai tôi có ngoan không?”
Cô gái đỏ , nhỏ giọng phụ họa: “Rất ngoan, giống Trì Tổng lắm.”
khen, nụ của Trì Hựu càng rạng rỡ, Tả Tả véo má anh : “Mẹ ơi, con có giống không?”
Tôi vừa định trả lời đột nhiên có người gọi tên tôi: “Lê Diêu—”
Quay sang nhìn phía kia—Là Nhiên. Anh đi về phía chúng tôi, lịch sự chào hỏi Trì Hựu: “Trì Tổng, trùng hợp quá.”
Trì Hựu nhếch môi gật đáp lại.
Nhiên quay sang tôi: “Mai ăn nhé?”
Tôi vừa định đồng ý Trì Hựu bế con ngang nhiên đi qua giữa tôi và Nhiên.
“Đi ăn nào.” Tả Tả nhân cơ hội nắm lấy vai tôi.
Nhiên thấy vậy khổ.
“Hai người đi ăn đi, có dịp rồi nói .”
Tôi gật , đi theo Trì Hựu.
Trên bàn ăn, Tả Tả vụng về đứng lên thức ăn Trì Hựu: “ ăn cái này.”
Tả Tả cần tây, trong ấn tượng của tôi, Trì Hựu chưa bao giờ ăn. Thấy vậy, tôi vô thức vào bát mình, đến khi vào miệng mới nhận ra mình làm gì.
Tả Tả tỏ vẻ không vui: “ là con mà.”
Trì Hựu lại mỉm .
Nhìn thấy vẻ của Tả Tả, anh chỉ vào đĩa măng trên bàn: “ măng ăn đi.”
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh mà đi nhanh, thằng ngoan ngoãn măng đặt vào bát Trì Hựu.
Bữa diễn ra trong vui vẻ hòa thuận. Chỉ có tôi là óc dần tỉnh táo, bắt suy nghĩ nếu tôi và Trì Hựu lại cãi , anh cướp Tả Tả của tôi phải làm sao.
13
Đêm , Tả Tả nhất quyết kéo tôi và Trì Hựu đọc truyện tranh dỗ thằng ngủ. Đợi đến khi trăng lên cao, Tả Tả mới ngủ say.
Tôi và Trì Hựu cẩn thận giường, nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại. Phòng khách đèn mờ ảo, tôi lúng túng đứng tại chỗ, đợi Trì Hựu lời rời đi trước. Nhưng không ngờ anh im lặng hồi lâu, cuối tiến lên một bước ôm tôi vào lòng. Vô thức thoát ra trong tôi lại hiện lên những hình ảnh của hai .
Rồi lại nhớ đến khuôn tươi cả ngày nay của Tả Tả.
Cả người thả lỏng, tôi nghe thấy anh hít một hơi thật sâu tai.
, anh thở dài một tiếng mãn nguyện: “Diêu Diêu, đến nay, anh đợi em tròn rồi.”
Tôi chợt nhận ra, Tết Trung thu trước chính là ngày tôi không từ mà biệt.
“Anh luôn tự hỏi, rõ ràng chúng ta rất hợp , tại sao em lại bỏ đi? Thực ra khi điều tra tin tức của em, anh rất chắc chắn rằng sớm muộn gì em sẽ quay lại, nên anh mới xuất hiện ở cửa hàng mẹ và . Anh từng hận em bỏ đi như vậy, từng có ý nghĩ không nên có, cướp Tả Tả về, để em nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu thương sẽ đau khổ đến nhường nào. Nhưng anh vẫn không nỡ, nghĩ nếu đây là điều em , vậy chiều theo ý em. Nhưng anh không kìm lòng , nhìn thấy em và Nhiên ở , anh lại không nhịn nói lời khó nghe. Anh không ở Tống Lê, chỉ là thỉnh thoảng gặp trong các buổi tiệc, chỉ chọc tức em thôi.”
Tôi im lặng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi .