Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Quy Nghiên giữ dây xích chó, đưa tay về phía tôi.
Tôi luống cuống nắm lấy tay anh đứng dậy, vẫn còn hãi lùi ra xa mấy bước.
Cười gượng gạo: “Trùng hợp ghê ha.”
Tạ Quy Nghiên khoảng giữa tôi và con chó: “Cô chó à?”
Tôi bản năng cứng miệng: “Chó đáng yêu thế này, sao em được.”
Tôi giả vờ bình tĩnh xoa đầu con chó.
Không biết sao Tạ Quy Nghiên dây xích tay ra.
Gấu gấu…
Con chó trông như chó sói kia giơ chân trước lên bất ngờ lao về phía tôi.
“Á…”
Tôi hét lên một tiếng, nhảy vội lên Tạ Quy Nghiên.
“Anh mau đuổi nó đi đi!”
“Chẳng phải cô không sao?”
Tạ Quy Nghiên ném một quả bóng nhỏ ra xa dụ con ch.ó đi, giọng mang cười mơ hồ.
Tôi xấu hổ ngẩng đầu lên, siết c.h.ặ.t t.a.y đang bám áo Tạ Quy Nghiên.
Hơi tức giận thẳng anh: “Anh cố đúng không?”
“Tôi tưởng cô muốn chơi nó nên mới ra.” Tạ Quy Nghiên bày mặt nghiêm túc.
Nhưng tôi chắc chắn là anh đang chơi xấu tôi.
Ôm lấy cổ anh, không chút do dự hôn lên môi anh.
chính xác là cắn.
Đôi mắt Tạ Quy Nghiên tràn đầy khó tin, siết c.h.ặ.t t.a.y đang ôm tôi.
Môi anh cắn rách, tôi nếm được vị tanh tanh ngọt ngọt, lúc này mới buông ra.
Chưa đợi Tạ Quy Nghiên hoàn hồn, tôi buông chân đang quấn quanh eo anh, đẩy anh ra quay bỏ đi.
6
bữa tiệc, tôi cố tình không để đến Tạ Quy Nghiên, ngồi anh thật xa.
Có nhận ra điều bất thường, trêu chọc tôi: “ tạo cơ hội đầy ra đấy, cậu làm trò gì thế?”
Tôi uống một ngụm rượu, mặt thờ ơ: “Mệt , không đuổi nữa.”
“Thật hay giả vậy?”
Tôi liếc Tạ Quy Nghiên đang đứng đó không xa, hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên là thật.”
“Hôn , chẳng ra sao cả, giờ tôi muốn thử hôn trai xem sao.”
Bạn tôi làm một động tác tay: “Không vấn đề, sắp xếp cho cậu ngay.”
Xoay liền dẫn một anh chàng tóc vàng mắt xanh đến trước mặt tôi.
So Tạ Quy Nghiên, anh chàng này biết dỗ dành hơn nhiều, miệng lúc nào gọi “em yêu”, giá trị cảm xúc đạt max level.
Không chỉ biết pha chế rượu, mà còn biết ảo thuật làm tôi vui nữa.
Một bó hoa hồng xuất hiện tay anh , đưa đến trước mặt tôi.
“Em yêu, tặng em.”
Tôi đưa tay ra nhận, vừa chạm Tạ Quy Nghiên nắm lấy tay.
Anh cau mày, sắc mặt âm trầm: “Đi tôi, tôi có chuyện muốn em.”
“Không muốn nghe, anh buông tôi ra.”
Anh nắm quá chặt, tôi không thoát ra được, anh chàng muốn giải cứu tôi.
Tạ Quy Nghiên vung tay đẩy anh ra: “Không liên quan đến anh, cút!”
Tôi nghe vậy liền tức giận: “Tạ Quy Nghiên, ai cho phép anh chuyện anh ấy như vậy?”
“Bây giờ tôi không đuổi anh nữa, anh thấy phiền thì đừng đến làm phiền tôi.”
Tôi gỡ tay anh ra liền muốn đến bên anh chàng .
Khoảnh khắc tiếp , tôi Tạ Quy Nghiên bế lên.
Tôi vừa la hét vừa mắng anh, anh làm như không nghe thấy, cứ thế bế tôi một căn phòng yên tĩnh.
Vừa được tự do tôi liền đi mở , Tạ Quy Nghiên đột nhiên chống tay lên .
“Anh muốn làm gì?” Tôi ngẩng đầu lên, mặt đầy khó chịu.
Tạ Quy Nghiên mím chặt môi, mặt có chút nghiêm túc: “Tôi xin lỗi vì chuyện dây xích chó làm em , xin lỗi em.”
Tôi hơi bất ngờ vì anh xin lỗi, cơn tức lòng tan biến.
“Tôi nhận lời xin lỗi của anh, giờ có thể tôi đi chưa?”
“Em còn muốn đi tìm anh ?”
Lời của Tạ Quy Nghiên đầy mùi giấm chua, lòng tôi có suy đoán.
Quan tâm như vậy, chẳng lẽ anh tôi ?
Tôi hơi kích động, cố tình khiêu khích: “Không tìm anh thì tìm ai?”
“Anh không tôi, không có tư quản tôi quen ai.”
“Mau tôi ra, chắc anh ấy đang lo lắng lắm.”
Tay Tạ Quy Nghiên vẫn không hề có buông ra, tôi chằm chằm, ánh mắt có chút phức tạp.
Tôi áp sát anh, tay từ n.g.ự.c anh di chuyển lên yết hầu.
“Anh ơi, anh em đúng không?”
Yết hầu Tạ Quy Nghiên chuyển động, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi.
Tôi cười anh, hôn lên yết hầu anh một chùng chừng.
Hơi thở của Tạ Quy Nghiên trở nên hỗn loạn, bàn tay đang chống chuyển sang siết chặt eo tôi.
Lúc anh cúi đầu hôn tôi, tôi lập tức tránh đi.
“Thôi, anh không em, em vẫn nên đi hôn trai …”
“Ưm…” mở thì anh giữ chặt .
Cằm nâng lên, nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Khoảnh khắc tiếp , căn phòng trở nên tối đen, Tạ Quy Nghiên mặt âm trầm cầm tay sợi dây xích.
“Tri , em hư quá, khóa em có được không?”
Tôi bừng tỉnh, mới phát hiện mình đang máy bay về nước.
Tôi vỗ vỗ ngực, Tạ Quy Nghiên mơ thật đáng .
Nhưng mà… thật kích .