Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

P2

Ba năm nhau, lúc nào cũng là tôi chủ động, anh, bám lấy anh.

Cũng chẳng thấy anh thích tôi mức nào, bây giờ anh bày ra bộ dạng không buông được này, chỉ là không quen việc tôi không quỵ lụy anh nữa thôi.

Tôi đâu phải loại người cuồng , đàn ông kiểu này trước khi kết hôn đương chơi chơi thôi, kết hôn vẫn phải chọn người môn đăng hộ đối.

Cho dù không có tình cảm vẫn lợi ích.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, nếu dây dưa nữa sẽ lỡ chuyến bay về nước mất.

“Làm tình nhân không? Làm hay không một tiếng.”

Tạ Quy Nghiên nghiến răng nghiến lợi đáp lại tôi hai chữ: “Không! Làm!”

“Không làm thôi.”

Đóng cửa lại, tôi nhạt rời đi.

3

Tôi và Tạ Quy Nghiên quen nhau cách đây ba năm.

giới du học sinh ở nước Y, có người bạn thích chụp ảnh bầu rủ tôi đi ngắm .

nơi đã là nửa , trên cánh đồng hoang vắng ngoài ngoại ô, lạ thường.

lòng mới dấy lên chút hối hận tôi nhìn thấy Tạ Quy Nghiên bước xuống từ một chiếc xe khác nhóm người .

Cao ráo, chân dài, mặc một bộ đồ leo núi hòa màn , khí chất cao quý lại lùng.

thể cậu ấm nào đó được nuôi dạy gia đình hào môn đỉnh cao vậy.

Hỏi bạn mới biết, anh chỉ là một du học sinh bình thường, học phí sinh hoạt phí đều dựa học bổng và làm thêm.

Khuôn anh thật sự xuất sắc, tôi lập tức quyết tâm phải anh.

Được bạn sắp xếp, tôi và Tạ Quy Nghiên cùng một nhóm, sử dụng chung một bộ thiết chụp ảnh thiên văn.

Tạ Quy Nghiên liếc nhìn tôi, không phản đối.

Cầm thiết quỳ một gối xuống đất, thành thạo điều chỉnh những dụng cụ phức tạp kia.

Tôi lại anh hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”

Động tác trên Tạ Quy Nghiên khựng lại: “Lần đầu gặp ai cô cũng hỏi chuyện riêng tư của người ta à?”

“Anh là người duy nhất.” Tôi nhún vai xin lỗi.

“Vì tôi định anh, nếu anh có bạn gái tôi sẽ không nữa.”

Sự thẳng thắn của tôi khiến Tạ Quy Nghiên ngẩn người.

“Vậy anh có bạn gái chưa? Không được dối đấy.”

Một lúc lâu sau mới nghe anh chậm rãi mở miệng: “Không có.”

Tôi mỉm cười anh: “Vậy là anh đồng ý cho tôi nhé.”

4

trình quan sát rất dài.

khuya , tôi vô thức nhích lại Tạ Quy Nghiên.

Anh lặng lẽ dịch người ra chỗ khác, tôi lại tiếp tục nhích lại .

Lặp lại hai lần vậy, ánh mắt anh nhìn tôi rõ ràng có chút khó chịu.

Tôi cười gượng anh hai tiếng: “ , lại cho ấm.”

dứt lời, tôi liền hắt hơi một cái.

Tạ Quy Nghiên cau mày, trên lộ vẻ ghê tởm.

Tôi tổn thương sâu sắc, lặng lẽ lùi ra xa một chút.

Hít hít mũi, nhất thời cũng không tâm trạng muốn chuyện anh nữa.

Bỗng nhiên người ấm lên, một chiếc áo khoác vương hơi ấm trùm kín cả người lẫn đầu tôi.

Mùi hương trầm gỗ thoang thoảng khắp khoang mũi.

Thấy Tạ Quy Nghiên đưa áo cho , lòng tôi vui mở cờ.

Tôi thò đầu ra lại dính sát anh, cười ngọt ngào anh: “Cảm ơn anh.”

Tạ Quy Nghiên liếc nhìn cánh đang kề sát của chúng tôi: “Vẫn à?”

“Em sợ anh .”

Tạ Quy Nghiên hơi hé môi, định gì đó lại thôi, tập trung trở lại thiết .

Rõ ràng là không muốn để ý tôi.

Anh càng nhạt tôi, tôi lại càng phấn khích.

Tôi thỏ thẻ bên tai anh: “Anh ơi, áo khoác của anh thơm , sau này chỉ cho em mượn thôi nhé?”

Tạ Quy Nghiên nhìn tôi vẻ khó tả, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

“Môi của anh nhìn mềm , muốn hôn.”

Tạ Quy Nghiên vẫn không hề lay động.

“Anh ơi…”

“Im lặng.”

Anh cắt ngang lời tôi: “Mau nhìn kìa.”

Tôi ngoan ngoãn ghé sát thiết , trên bầu xa xăm, một màu đỏ thẫm xuất hiện.

xinh đẹp thần bí.

“Đây là gì vậy?” Tôi quay đầu hỏi Tạ Quy Nghiên.

NGC2237, gọi là Hoa Hồng.”

Anh cũng vặn quay lại.

khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa quyện, tiếng tim đập của tôi trống đánh.

Câu đương không cần suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Anh ơi, tất cả cộng lại cũng không bằng anh.”

Tạ Quy Nghiên hoàn hồn, vội vàng lùi lại, đưa kéo cổ áo .

Sợ dính thính của tôi à?

Ánh mắt tôi lóe lên vẻ gian xảo.

5

Sau hôm đó, tôi thường xuyên lấy đủ mọi lý do tình cờ xuất hiện trước anh.

Không hề che giấu việc bày tỏ sự thích của dành cho anh.

Bạn bè xung quanh anh đều biết tôi đang anh.

Mỗi lần thấy tôi tìm anh, họ đều cố tình tạo không gian riêng cho chúng tôi.

Tuy Tạ Quy Nghiên xa cách tôi, nhưng lại rất lịch thiệp.

Mấy lần tôi nán lại muộn, nhờ anh đưa về nhà, anh đều không từ chối.

Có khi mưa tôi không mang ô, bèn làm nũng ôm lấy cánh anh trốn dưới ô của anh, anh cũng chỉ nhìn tôi vài cái mặc tôi muốn làm gì làm.

Lại một lần nữa gặp anh bữa tiệc ngoài của bạn bè.

Tôi hào hứng trốn ra một bên định làm anh giật .

Kết quả một con ch.ó xông ra sủa tôi một tiếng, Tạ Quy Nghiên không giật , tôi lại ngã phịch xuống bãi cỏ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương