Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

P9

“Bây giờ giữa và Tạ Quy Nghiên rốt cuộc là như thế nào?”

“Chỉ là người cũ bình thường thôi ạ.” Tôi chột dạ nhìn xuống mũi chân, không dám nhìn thẳng vào bố.

khi Tạ Quy Nghiên làm mọi chuyện, bề tôi và anh chỉ là người cũ không còn liên quan gì nhau.

Còn trong bóng tối, anh là người tình ngoan ngoãn nghe lời.

dứt lời, màn hình điện thoại của tôi hiện lên một tin nhắn.

[Tri , anh tắm rửa sạch sẽ rồi, đang đợi em giường.]

Tôi nghiêm mặt dặn bố ngủ sớm, đó rời khỏi thư phòng, lái xe ra .

Trong căn hộ cao cấp riêng của tôi, Tạ Quy Nghiên chờ tôi từ lâu.

bước vào , tôi đột nhiên bị kéo lại.

Tạ Quy Nghiên một tay bế tôi lên, đặt tôi dựa vào tới tấp.

Mang theo sự vội vàng, như đang rất cần an ủi.

Đầu lưỡi bị anh quấy đảo tê dại, tôi thở hổn hển, vỗ vỗ vào người anh, nụ gấp gáp này mới chuyển sang dái tai.

nói trầm thấp của anh vang lên: “Tri ngoan, sao giờ mới ?”

“Ưm… Tắc đường… Lên giường .”

Tôi nói đứt quãng.

“Làm tại đây luôn, Tri nhớ nhỏ tiếng một chút đấy.”

Bàn tay anh du ngoạn da thịt tôi, thỉnh thoảng vang lên tiếng vỗ bốp bốp, ép tôi bật ra vài tiếng nức nở.

“Tạ Quy Nghiên, đồ khốn nạn!”

“Chẳng bảo bối thích anh hư hỏng giường sao? Anh chỉ đang chiều em thôi.”

nói, anh liền mạnh mẽ tiến vào, tôi cắn chặt vào vai anh.

Nửa đêm về sáng, tôi như một búp bê rách nát Tạ Quy Nghiên ôm trong lòng.

mặt vẫn còn vương lại những giọt nước chưa khô.

Tạ Quy Nghiên bôi thuốc lên n.g.ự.c cho tôi, dỗ dành:

“Bảo bối, anh sai rồi, lần nhất định sẽ cắn nhẹ hơn.”

“Cút! Sẽ không lần nữa.” Tôi giơ tay lên yếu ớt tát anh một .

Tạ Quy Nghiên cũng không giận, nhẹ nhàng thổi vào chỗ bôi thuốc.

Tôi rụt người trong lòng anh, đổi lại là một tiếng cười khẽ.

“Bảo bối thật nhạy cảm.”

“Anh im miệng!” Tôi xấu hổ vùi mặt vào n.g.ự.c anh, cắn anh một để trả thù.

Tạ Quy Nghiên mới yên tĩnh lại bỗng nhiên ánh tối sầm, lại hành hạ tôi.

Tôi đẩy anh ra, lăn lê bò dậy chạy, anh túm cổ chân tôi kéo lại.

“Bảo bối ngoan, lần cuối cùng, anh hứa đấy.”

Nửa năm khi làm người tình của Tạ Quy Nghiên, tôi bị bắt cóc.

Người bắt cóc tôi không ai khác chính là bố anh.

Trong phòng khách kiểu Trung Hoa, bố Tạ ngồi với vẻ mặt uy nghiêm.

Bên cạnh ông là một người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng, dịu dàng lại xinh đẹp, như bước ra từ trong tranh vẽ.

Thấy vết hằn đỏ cổ tay tôi do dây trói để lại, bà trách móc liếc nhìn bố Tạ.

“Tôi bảo ông mời người , chứ không bắt cóc người .”

đó liền sai người hầu thuốc mỡ.

“Xin lỗi, Tri , lần đầu gặp mặt lại thành ra thế này, hy vọng không làm cháu sợ.”

Tôi ngây người lắc đầu, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều thơm ngát.

Mỹ nhân không chỉ xinh đẹp, nói cũng êm tai, dịu dàng mức khiến người không tự chủ mà nhìn theo.

Tạ nâng tay tôi lên, định bôi thuốc cho tôi.

Giây tiếp theo, bà bị bố Tạ kéo ra, ôm chặt vào lòng với vẻ mặt chiếm hữu.

Nhìn thấy ánh không vui của bố Tạ, tôi lập tức hiểu chuyện nói: “Cháu tự bôi ạ.”

Tạ đang định nói từ vang lên nói giận dữ của Tạ Quy Nghiên.

“Tạ Sùng, ông ra đây cho tôi!”

Bố Tạ sa sầm mặt, cầm ra , ràng là trút giận lên Tạ Quy Nghiên.

Tôi chút lo lắng, theo ra , Tạ vỗ vỗ tay tôi.

“Không sao đâu, đánh không c.h.ế.t .”

“…” Tôi nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

“Để dì kể cho nghe chuyện hồi nhỏ của A Nghiên nhé.”

Bên tai là nói dịu dàng, là tiếng mắng chửi và tiếng quất.

“Đồ vô dụng, mày làm mặt mũi tao mất hết cả rồi.”

“Mấy năm nay, không cưới vợ thôi , mày còn làm loại tình nhân không ra gì.”

“Mày như thế này, nó chơi mày như chơi chó, chơi chán rồi lại đá mày .”

“Tôi cam tâm tình nguyện! Ít nhất cô ấy còn hứng thú chơi tôi, còn ông sao? Nếu không ép buộc tôi, bà ấy thèm nhìn ông một không?”

Lại một tiếng quất chát chúa vang lên, tôi không thể nghe thêm nữa.

Đẩy chạy ra : “Đừng đánh nữa! Làm gì người bố nào như ông chứ?”

“Tri !” Tạ Quy Nghiên đang quỳ bỗng đứng dậy ôm chầm tôi.

Lại kiểm tra người tôi: “Em bị thương không?”

“Em không sao.”

Chính anh mới là người bị thương, người toàn là vết , vết thương cổ đặc biệt ràng.

“Chúng về thôi.” Tôi định dắt anh .

nói của bố Tạ vang lên: “Cô Thẩm tư cách gì mà dẫn trai tôi ?”

“Nếu còn nó làm loại tình nhân đó nữa, hôm nay tôi đánh c.h.ế.t nó luôn cho rồi, khỏi làm mất mặt nhà họ Tạ chúng tôi.”

“Cháu đồng kết với anh ấy.” Tôi ngắt lời bố Tạ, nhìn thẳng vào ông, nói từng chữ.

Tạ Quy Nghiên sững sờ nhìn tôi, dường như không dám tin vào tai mình.

“Tri …”

Bố Tạ cũng ngạc nhiên không kém, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, ho khan một tiếng: “Nếu cô Thẩm đồng , vậy lễ…”

“Việc lễ cứ để hai đứa tự quyết định.” Tôi lại ngắt lời ông.

Bố Tạ hừ lạnh một tiếng, ném xuống, quay người tìm Tạ.

Tạ Quy Nghiên như bị một niềm vui bất ngờ lớn lao ập : “Tri , anh không nằm mơ đấy chứ?”

Anh nắm tay tôi áp vào mặt mình: “Em tát anh một xem nào.”

Tạ chịu đựng tình mãnh liệt nghẹt thở của bố Tạ, nên từ nhỏ dạy Tạ Quy Nghiên rằng kiềm chế, đừng biến thành người như bố anh.

Nhưng trong xương cốt của Tạ Quy Nghiên lại thừa hưởng sự cố chấp của bố Tạ.

Càng thích càng khống chế, khiến Tạ Quy Nghiên luôn kìm nén tình cảm của mình, sợ làm tổn thương tôi.

Càng hiểu tâm lý của anh, tôi càng hiểu tình anh dành cho tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cắn môi anh: “Tạ Quy Nghiên, chúng kết .”

Tạ Quy Nghiên cong khóe môi, trong ánh lên vài phần ướt át: “.”

Đưa tay ôm chặt tôi vào lòng, anh thầm bên tai tôi:

“Nói cho em một bí mật, anh em từ nhìn đầu tiên.”

Hóa ra, vào đêm gặp gỡ định mệnh đó, hai người cùng nhìn về một dải ngân hà, đều rung động vì đối phương.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương