Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lợi dụng lúc say rượu nổi điên, tôi cưỡng ép tên oan gia Giang Dương, ném mấy túi nhỏ hình vuông mặt cậu ta.
“Cậu phá hoại mối nhân duyên của tôi, lấy từ cậu chút bồi thường không quá đáng chứ?”
Cậu ta ngửa mặt gào tôi: “Chu Vân Vân, xuống đây!”
“Ồ, .” Tôi vẫn ngồi yên.
Giang Dương bỗng cứng đờ , mặt mày đau khổ.
“Chu Vân Vân, đừng có mà hối hận.” Giọng nói khàn khàn cố kìm nén.
Sau , tôi tìm một anh bạn trai giả để đối phó gia đình.
Giang Dương cười khẩy: “Tìm bạn trai à? chúng ta là ?”
Tôi giả ngu: “ ? Không biết cậu đang nói ?”
Giang Dương thái độ của tôi chọc cười: “Giả vờ mất trí nhớ đấy à? để tôi giúp cậu nhớ nhé, Khách sạn Quân Duyệt, lần…ưm ưm…”
Tôi vội vàng bịt miệng cậu ta …
1.
tôi và Giang Dương là oan gia.
còn đi lính nhau, Giang Dương đã tố cáo tôi ăn vụng đùi gà.
Từ anh em thành thù địch, thế mà chuyển ngành về một đơn vị.
Dưới sự ảnh hưởng của hai bọn họ, tôi và Giang Dương lớn nhau, trở thành oan gia từ thuở nhỏ.
Gần Tết, tụ tập ở phòng khách sạn xong, các bạn học cấp ba lần lượt ra về.
Lợi dụng lúc say rượu nổi điên, tôi lôi kéo Giang Dương không cậu ta đi.
Cậu ta lười biếng ngồi trên ghế sô pha, xem tôi giở trò .
Tôi rút dây áo choàng tắm ra, nhìn cậu ta khiêu khích: “Trói cậu.”
Giang Dương đưa ra: “Có bản lĩnh thì cậu cứ .”
Tôi nhào tới, một trận thao tác mạnh mẽ như hổ.
Giang Dương kêu quang quác như gà, như vịt, như lợn…
Cuối tôi trói vào đầu giường.
Quân thể quyền tôi dạy không chỉ để trưng đẹp.
cậu ta tức giận gào : “Chu Vân Vân, cậu điên à?”
Tôi lôi hộp trong phòng ra mở, ném mấy túi vuông nhỏ vào mặt cậu ta.
“Cậu phá hoại mối nhân duyên của tôi, lần, không quá đáng chứ?”
cậu ta ngửa mặt gào tôi: “Chu Vân Vân, xuống đây!”
Tôi cố vặn vẹo, hắn lập tức mặt mày đau khổ.
“Chu…Vân…Vân…đừng…có…mà…hối…hận.”
Tôi hung hăng véo miếng thịt mềm của cậu ta: “Cậu bắt nạt tôi bao nhiêu năm nay, hối hận muộn .”
Tôi xé một ra, nghiên cứu tỉ mỉ.
Cười nham hiểm: “Vì chuyện cậu xé thư tình của tôi tiểu học, một lần trước đã.”
2.
Giang Dương ra phản kháng.
“Lúc tôi là vì tốt cậu, cậu còn nhỏ biết , tôi không thể để cậu một bức thư tình mê muội đầu óc.”
“Ồ, là bức thư tình tôi còn chưa kịp xem, cậu đã tự ý xé mất .”
Giang Dương im lặng.
“ còn chuyện cấp hai? Lớp trưởng nói chở tôi đi xem hoa cải dầu bằng xe đạp, cậu đột nhiên dẫn theo năm xuất hiện, nói đưa tôi đi, dọa cậu ấy chạy mất.”
“Cậu ta là mơ đi xe đạp, tự mình còn không vững, sao chở cậu ? Tôi sợ cậu ngã, đã đích thân đưa cậu đi , còn thế nào nữa?”
“Ồ, lớp trưởng là mơ mà đi xe đạp đi học ba năm trời.”
Giang Dương cạn lời.
“ chúng ta nói chuyện cấp ba đi. Triệu Hằng đội bóng rổ của các cậu nói hẹn tôi đi hát karaoke, cậu chặn đường đánh ta.”
“Triệu Hằng mẹ nó chính là một tên tra nam, hắn ta lăng nhăng mấy đứa con gái lúc đấy, tôi còn tận mắt thấy hắn ta hôn một đứa, cậu đi hát karaoke hắn ta, chẳng dê vào miệng cọp à?”
“Ồ, tôi còn cảm ơn cậu.”
Giang Dương vênh váo.
“ chúng ta nói về cậu em đại học đi. Trắng trẻo, xinh xắn, đáng yêu, chúng tôi sắp thành đôi , cậu ở xa ngàn dặm, bay đến phá đám, dẫn cậu em đi uống rượu, cậu ấy say bí tỉ, nôn đến mức nghi ngờ nhân sinh, nhìn thấy tôi là đi đường vòng, cậu rất hài lòng đúng không?”
Giang Dương ra vẻ dạy dỗ: “Chân cậu ta còn chưa bằng tôi, không bảo vệ cậu, tửu lượng kém, tôi thử một là lộ tẩy , đúng là đồ nhát gan.”
Tôi gượng cười: “ , cậu nói đúng.”
“Nhờ phúc của cậu, tôi ế chỏng vó hơn hai mươi năm, mùi vị đàn ông còn chưa nếm thử, lấy từ cậu chút bồi thường không quá đáng chứ?”
Tôi chậm rãi cúi xuống, Giang Dương trợn tròn mắt.
“Chu Vân Vân, cậu ?”
“ cậu.”
“…”
3.
“Chu Vân Vân, đừng có say rượu loạn nữa, buông tôi ra.”
Giang Dương cố kéo dây, lông mày nhíu chặt vì dùng .
Tôi khiêu khích vỗ vào mặt cậu ta.
“Cậu cứ kêu đi, kêu đến rát cả họng xem có ai đến cứu cậu không.”
Sau vén áo cậu ta , tám múi cơ bụng hiện ra rõ ràng.
Ngón tôi lướt dọc theo khe rãnh của cậu ta.
“Giang Dương, không ngờ cậu khá đấy.”
Cậu ta liếc tôi một quay mặt đi.
Tôi chính là không chịu vẻ vênh váo của cậu ta.
Nắm cằm cậu ta xoay .
Môi cậu ta mím chặt vì tôi dùng .
Mắt mở to tròn xoe.
“Giang Dương, tôi sắp hôn cậu đấy.”
Theo động tác cúi của tôi, trên trán cậu ta toát ra những giọt mồ hôi li ti.
Tôi vô khoái trá việc cậu ta hiện giờ chẳng tôi.