Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tôi cứ lo đấy, cậu ra đây tôi.” Kéo lê lết mãi không lôi được cậu ta ra, tôi bực : “Giang Dương, cậu xuống xe, đừng có mượn rượu càn chỉ vì thất tình.”
Không bị câu nào kích động, Giang Dương bỗng nhiên xuống xe. “Tôi thất tình, chẳng phải là vì cậu .”
Tôi lùi lại phía sau: “Tôi… tôi liên quan chứ?”
Giang Dương đột nhiên ôm chầm lấy tôi, giọng nói nghẹn ngào: “Cậu nhẫn tâm.”
Mùi hương quen thuộc xộc mũi, cùng vòng tay quen thuộc, khiến chân tôi mềm nhũn. Tôi mặc kệ cậu ta ôm, cậu ta càng ôm càng chặt. Bỗng nhiên, có tiếng người vọng lại từ cạnh.
Không muốn bị người khác nhìn , tôi vội vàng đẩy Giang Dương ra, nhét cậu ta ghế sau xe.
Khi tôi đang nửa quỳ trên đệm ghế đỡ cậu ta ngồi dậy, cậu ta vòng tay ôm eo tôi, mặt áp xương quai xanh của tôi.
Nóng quá.
Tim tôi như muốn tan chảy, vội vàng gỡ tay cậu ta ra. Có vẻ như cậu ta say . Tôi lái xe đưa cậu ta nhà.
10
Giang Dương nửa người dựa tôi, ngủ say như chết. tửu lượng của cậu ta không nỗi thế này, tôi nghi ngờ cậu ta đang giả vờ.
Tôi dìu cậu ta nhà, cuối cùng đặt cậu ta nằm xuống giường. Đắp chăn cậu ta xong, tôi định chuồn bị Giang Dương kéo mạnh lại.
Tôi ngã nhào người cậu ta. Tôi định ngồi dậy bị Giang Dương giữ chặt lưng. “Giang Dương, tôi cậu giả vờ say đấy, buông tay ra.”
Cậu ta như không nghe lời tôi nói, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Một tay vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi hất mạnh tay cậu ta ra, cậu ta lại đặt tay . Tôi nhột c.h.ế.t đi được, bực quát: “Giang Dương!”
Giữa lúc giằng co, cậu ta bỗng nhiên nói: “Tôi cậu.” Cậu ta vén tóc mai của tôi ra sau tai: “Chu Vân Vân, tôi cậu.”
“Tôi cậu từ nhỏ , muốn của cậu.”
“Tôi ghét những tên con theo đuổi cậu, bọn họ có đẹp bằng tôi không? Có hiểu cậu bằng tôi không? Có tốt cậu bằng tôi không?”
Lời nói của cậu ta như dòng suối mát lành rót cổ họng khô khốc của tôi, khiến tôi không khỏi nuốt nước bọt. Cậu ta sự tôi ? Trong lòng dâng một cảm giác ấm áp ngọt ngào. Tôi khàn giọng hỏi cậu ta: “Giang Dương, bây giờ cậu lại đổi cách trêu tôi đấy à? Trước kia cứng rắn, bây giờ lại mềm mỏng.”
Ánh mắt cậu ta dịu dàng như nước, chẳng giống cậu ta chút nào. “ cậu nên mới nhịn không được trêu chọc cậu, chỉ muốn nói chuyện cậu, muốn cậu gần tôi, mắng tôi, nào, đánh tôi đi.” Nói , cậu ta sự nắm tay tôi tát mặt một cái.
Tôi không nhịn được cười. “Cậu đúng là khẩu vị nặng.”
Giang Dương hôn lòng bàn tay tôi. Tôi vẫn cảm cậu ta đang trêu tôi, bèn chọc lại cậu ta: “Tôi có , ở tôi cậu chỉ có thể người thứ ba thôi nhé.”
Ánh mắt Giang Dương tối sầm lại, tự giễu cười: “Chỉ cần được ở cậu, được, người thứ ba người thứ ba.”
Bỗng nhiên cậu ta ôm eo tôi, lật người, đè tôi xuống. Hôn từ cổ môi. Nụ hôn của cậu ta vừa dịu dàng vừa bá đạo. Tôi như bị hút vực sâu, muốn rơi xuống không rơi được, muốn buông xuôi không buông xuôi được. Trước đây đã từng có những tiếp xúc thân mật, lần này dường như mọi thứ đều rất quen thuộc.
Giữa lúc dây dưa, tay tôi sờ một thứ đó. Cảm không đúng, tôi giật mạnh nó ra. Là một chiếc quần lót màu hồng, lại là đồ đã mặc . Tôi có một chiếc giống y hệt. Nhưng tôi chắc chắn đây không phải là của tôi. Bởi vì chiếc của tôi, tôi đang mặc trên người đây này. Ngực tôi như bị một tảng đá lớn đè . Miệng tôi như bị nhét một quả chanh to. Chua chát từ đầu chân.
Giang Dương có , cậu ta dẫn người ta nhà ngủ. Vậy những chuyện này tôi là ? Là liều thuốc an ủi khi cậu ta cãi nhau ? Tôi đúng là điên , mới tin rằng Giang Dương sự tôi. Tôi đẩy cậu ta ra, lúc bỏ đi đạp chân cậu ta một cái.
11
Trên đường khách sạn, tôi hận bản thân vô dụng. Khóc cái chứ, có phải khóc. Nhưng tôi không tại lại muốn khóc. Hình như là vì Giang Dương sự có . Tôi cậu ta ? Tôi bị chính suy nghĩ của hoảng sợ. Tôi không Giang Dương, tôi có thể cậu ta được.
khách sạn, mọi người vẫn đang đánh mạt chược. Tống Lương nhận ra sự khác thường của tôi: “ vậy? Mắt đỏ hoe thế kia.”
Tôi cố tỏ ra thoải mái: “Không có , ngoài lạnh quá, nước mũi chảy ra thôi.”
Con nhà chú Lý hỏi: “Anh Giang Dương đâu ?”
“Say , đưa cậu ta nhà .”
Cô ấy lẩm bẩm: “Anh Giang Dương hôm nay uống nhiều , chắc là thất tình nên mượn rượu giải sầu.”
“Anh Giang Dương đẹp , dáng người lại chuẩn, gia đình khá giả, không cô nào mắt mù lại đá anh ấy chứ.” Giang Dương có , hơn nữa có thể quay lại bất cứ lúc nào. Cứ nghĩ điều đó, trong lòng tôi lại khó chịu.
Một số điện thoại lạ ở địa phương gọi , tôi tưởng là người giao hàng nên nghe máy. “Chu Vân Vân…” Giọng nói của Giang Dương.
Cậu ta mặt mũi gọi điện tôi ? Tôi đi sang một , cáu kỉnh nói: “Giang Dương, không có việc đừng gọi tôi, tôi được sẽ không vui đâu.”
Đầu dây kia im lặng một lát: “Được lắm, Chu Vân Vân, cậu giỏi.”
Tôi cúp máy luôn.