Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chỉ đành giả ngu: “ gì với gì? Không cậu đang gì?”
Giang Dương thái độ của tôi chọc cười: “Giả vờ mất trí nhớ đấy à? Vậy để tôi giúp cậu nhớ lại nhé, Khách sạn Quân Duyệt, bốn lần…ưm ưm…”
Tôi vội vàng bịt miệng cậu ta lại.
Không ngờ, cậu ta tay tôi, nhẹ nhàng hôn lòng bàn tay tôi.
Cảm giác ấm áp như dòng điện chạy khắp cơ thể tôi.
Ký ức xấu hổ tôi cố gắng chôn giấu ùa trong tâm trí.
Não tôi trực tiếp ngừng hoạt động.
Quay lại, vừa lúc nhìn thấy Tống Lương đang đứng ở góc cua.
Tôi rút tay , cười gượng gạo: “ vệ sinh ở bên này.”
Tống Lương chắc hẳn đã nhìn ra điều gì đó .
Giang Dương vì trả thù tôi thật sự không có giới hạn.
8.
Khi tôi quay lại phòng riêng, mọi đã bắt đầu nâng ly chúc tụng nhau . Bố tôi vội vã vẫy tay gọi tôi lại, tôi và Tống Lương mời rượu bè của mình.
cứ một câu “ rể tôi”, hai câu “ rể tôi” khiến tôi ngại chín . Hình như rất hài lòng với học vấn và nghề nghiệp của Tống Lương, cứ như thể được nở mày nở lắm vậy.
Tôi huých huých mẹ, bà ngăn bố lại.
Mẹ tôi lại bảo: “Hôm nay bố sinh nhật, cứ để vui vẻ .”
Thật ra, mấy hôm trước bố tôi chuyện Giang Dương có , tính sĩ diện nổi nên cứ bắt tôi phải dẫn trai ra mắt. Sau khi chiều cao, học vấn, nghề nghiệp của Tống Lương, với mục đích khoe khoang, đã mời cả Giang Dương đến dự tiệc. Đúng đàn , tính so bì thật chẳng thể hiểu nổi. Haizz.
Giang Dương bưng một ly rượu trắng đầy tràn đưa Tống Lương. Ít nhất phải hai lạng. Tôi vội vàng giật lấy, chắn trước Giang Dương: “Anh không uống được nhiều như vậy đâu.” Không có phải do cậu ta uống say không tôi cứ thấy ánh mắt cậu ta đỏ hoe.
Cậu ta cất giọng mỉa mai: “Bảo vệ ghê thế?”
Cậu ta tiến một bước lớn ép sát tôi, tôi vội vàng lùi lại, quát: “Giang Dương, đừng có làm loạn!”
Ánh mắt Giang Dương càng đỏ hơn, như ăn tươi nuốt sống tôi vậy. May gọi cậu ta lại: “Giang Dương, lại đây mời cháu một ly.”
Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Tống Lương sang một bên.
Tống Lương rõ ràng nhận ra có gì đó khác lạ giữa tôi và Giang Dương. Cậu khẽ cười: “Hình như anh ta thích cậu đấy.”
Hả!!! Tôi đứng hình mất mấy giây, sau đó vội vàng xua tay: “Không có, không thể nào, tôi chỉ quen nhau thôi .”
Lâm Tịch Giang Dương thích tôi, giờ đến Tống Lương vậy. Trong lòng tôi bỗng dâng một cảm giác lạ lùng.
9
Đáng lẽ ăn xong tôi định cùng Tống Lương luôn. Nhưng trai của cứ nằng nặc tôi lại đánh mạt chược.
Giang Dương ngang qua họ túm vào luôn. Tôi ngồi cạnh Tống Lương giúp cậu xem bài.
Giang Dương liếc nhìn tôi, vẻ say khướt mò bài đánh bài. Tống Lương ngồi phía dưới Giang Dương. Giang Dương cứ liên tục “bông”, hoặc cố tình đánh bài khác “bông”, tóm lại không Tống Lương bốc được bài nào.
Chơi được vài vòng, bài của Giang Dương toàn bài xấu. Chính vì cậu ta đánh lung tung, hại tám trăm tự hại một vạn, thua không ít tiền. Tôi đổi chỗ ngồi vào giữa hai họ để xem. Giang Dương hoàn toàn đánh bừa, cố tình nhắm vào Tống Lương.
Tôi không nhịn được nữa, tiếng: “Giang Dương, cậu làm gì vậy? Đánh bài kiểu gì thế hả?”
Giang Dương không thèm nhìn tôi, vẫn cứ tự mình đánh bài loạn xạ.
“Tôi thích đánh thế nào thì đánh, liên quan gì đến cậu, cậu tôi à?”
xong, cậu ta liếc xéo tôi một , tôi tức nghẹn họng.
bỗng nhiên tám chuyện: “Anh Giang Dương, Giang anh có phải không? Ai vậy? Có ảnh không? bọn em xem với!”
Giang Dương lại “bông” thêm một quân bài nữa, trai đã ù Tống Lương vẫn chưa được bốc bài nào.
Giang Dương lầm bầm: “Không có , tôi đá .” há hốc mồm, hình như hiểu ra tại sao Giang Dương lại nặng mày nhẹ như vậy.
Tống Lương vì Giang Dương chơi xấu thua kha khá, sắc không được tốt lắm. Bàn tay to lớn của cậu bỗng đặt mu bàn tay tôi: “Vân Vân, anh ăn táo, em gọt anh một quả nhé.”
Tôi giật mình trước hành động của cậu . Ngẩn ra một lúc, tôi mới hiểu ra cậu đang không hài lòng với Giang Dương: “Được được được, em gọt ngay đây.”
Ánh mắt Giang Dương quét tới, dừng lại trên bàn tay đang chồng nhau của tôi. Cậu ta bỗng nhiên hất bài xuống, bực tức: “Không chơi nữa.”
đứng dậy bỏ . Thấy cậu ta say khướt như vậy, tôi sợ cậu ta xảy ra chuyện nên hỏi: “Cậu đâu đấy?”
“ .” ? Say thế này lái xe á?
Tôi một mạch đuổi theo cậu ta xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Cậu ta đã ngồi vào ghế lái, tôi cậu ta ra. “Cậu uống nhiều rượu như vậy, lái xe gì, vào tù à?”
Cậu ta hất tay tôi ra: “Liên quan gì đến cậu, cậu lo trai cậu , đừng lo chuyện bao đồng.”