Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

P6

12

Sắp Tết rồi, tôi nghỉ trước vài ngày. Theo thỏa thuận Tống Lương, tôi phải về quê anh ấy một chuyến. Đóng giả yêu để lừa bố anh ấy. Không trách tôi phải , bởi vì bố thúc giục quá dữ dội. Ban đầu định nhà Tống Lương một đêm, nhưng tối hôm đó tôi nhận điện thoại của , nói bố tôi đi nhậu về say xỉn, ngã, hiện . Tôi vội vã đến . Tống Lương định đi cùng tôi. Tôi từ chối, bảo cậu ấy nhà gia đình.

Khi tôi đến , bố tôi rửa ruột, không có đáng ngại. tôi mặt đỏ bừng ngồi canh bên . Bà tôi thì nước mắt trào : “Con suýt nữa thì mất bố rồi.” 

Tôi vỗ vai an ủi: “Sau này bảo bố cai rượu đi, đừng uống nữa.” 

“Phải phải phải, nhất định phải bắt ông ấy cai.” 

“Lần này may mà có Giang Dương, kịp thời cõng bố con đến , bác sĩ nói muộn một chút nữa là có thể xảy chuyện lớn rồi, ta phải cảm ơn cháu nó thật tốt.” Thảo nào nãy cửa tôi Giang Dương ngồi trên ghế dài.

Tôi lặng lẽ đi tới ngồi cạnh cậu ta. “Giang Dương, cảm ơn cậu, cứu bố tôi.” 

Giang Dương khẽ nhếch môi, nhưng không nói . Tôi quay sang cậu ta mới phát hiện, cậu ta gầy đi rất nhiều, quầng thâm mắt rất nặng. Mới chỉ một tuần kể từ lần gặp mặt trước. Phải nói là thất tình đúng là hại sức khỏe. 

Tôi nhẹ nhàng : “Vẫn chưa lành gái à?” 

“Cô ấy có khác rồi.” 

Ôi chết, tôi hơi vô duyên rồi. Cậu ta lại ngược lại tôi: “Nghe nói cậu đi gặp gia đình rồi à? Thế nào? Đến nhà ta có cho cậu mâm không? Có nấu món cậu thích không? Có tốt cậu không? Không khó cậu chứ?” Cậu ta một tràng câu , tôi chẳng biết trả lời câu nào. 

“Ừm… cũng tốt.” 

Sắc mặt Giang Dương không tốt lắm. “Ừm.”

Im lặng một , tôi đồng hồ, quá nửa đêm rồi. 

“Giang Dương, cậu về nghỉ ngơi đi, cảm ơn cậu.” 

Giang Dương ừ một tiếng, đứng dậy thì lại ngã xuống. Tôi giật mình. Kéo ống cậu ta mới phát hiện đầu gối trầy xước một mảng to. Là cõng bố tôi , va bậc thềm cửa. Tôi vội vàng dìu cậu ta đến phòng cấp cứu để băng bó. 

Từ xếp hàng đến khi xử lý xong, mất hết một tiếng đồng hồ. Tôi lại lái xe đưa Giang Dương về nhà. Nhà cậu ta và nhà tôi cùng một khu chung cư, chỉ khác tòa nhà. tôi dìu Giang Dương xuống xe, cậu ta nói bóng gió: “Ôm ấp tôi như , không sợ trai cậu ghen à?” 

cậu ta vừa cứu bố tôi, đầu gối lại thương nặng như , cũng không biết có thương đến xương không. Tôi hoàn toàn không có tâm trạng đấu khẩu cậu ta. 

Vừa dìu cậu ta xuống xe vừa giải thích: “Giả đấy.” 

Cậu ta kéo tôi lại : “Giả ?” 

trai giả đấy, để đối phó bố tôi, tôi tìm giả thôi.”

Cậu ta bỗng nhiên nắm cằm tôi: “Ý cậu là, tên họ Tống kia không phải là trai cậu? Cậu không có trai.” 

Cậu ta bóp tôi đau quá, tôi đánh tay cậu ta . Không biết cậu ta cười mà mắt sáng rực . Cậu ta đột nhiên dựa cửa xe, kéo tôi lòng, cả tôi đè cậu ta. Tư thế này thật sự rất mờ ám. 

“Cậu ?” Tôi đẩy cậu ta định đứng dậy. Cậu ta lại ôm chặt hơn, tôi còn nghe tiếng tim cậu ta đập thình thịch. Hình như cậu ta cố gắng trấn tĩnh lại. “Chu Vân Vân, ta yêu nhau đi.” 

Tôi không nghe nhầm chứ, cậu ta nói ? Cứ nghĩ đến chuyện chiếc lót màu hồng trên cậu ta, lòng tôi lại khó chịu. 

“Cậu tỏ tình tôi sao? Phiền cậu lần sau dọn dẹp sạch sẽ rồi hãy nói mấy lời đường mật này.” Cậu ta ôm chặt tôi không buông, bắt tôi nói rõ ràng. 

“Trên cậu, còn có lót của yêu cũ, tôi rồi đấy, lại còn là đồ mặc rồi.” 

“Cậu thật kinh tởm.” 

Giang Dương bỗng nhiên cười.

13.

Cậu ta cứ nằng nặc kéo tôi đến “hiện trường vụ án” để giải thích rõ ràng. Trong nhà rất yên tĩnh, tôi rón rén phòng. Giang Dương lấy chiếc lót nhỏ màu hồng

Tôi lườm cậu ta: “Cậu có ghê tởm không , cầm xa một chút.” 

Cậu ta ngồi trên giải thích: “Đây là… khụ khụ… sau đêm hôm đó, tôi dựa theo trí nhớ mua một chiếc giống hệt.” Mặt cậu ta dần đỏ

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Ai mà tin cậu chứ, rõ ràng là đồ mặc rồi.” 

“Chưa mặc qua.” Thật là nói dối không chớp mắt. 

“Tự cậu cho kỹ đi, trên đó còn có vết bẩn kìa.” Mặt Giang Dương càng đỏ hơn: “Đây là…” Cậu ta vẻ mặt như sắp c.h.ế.t đến nơi, ngay tại chỗ cho hai thằng thân tả hữu biểu diễn màn “nguồn gốc của vết bẩn”. 

Tôi há hốc mồm, mặt đỏ bừng. Tôi túm lấy một gối ném cậu ta: “Giang Dương, đồ biến thái!”

Cậu ta chỉnh đốn lại áo, hạ giọng ghé sát lại: “ rồi rồi, tôi biến thái.” 

Tùy chỉnh
Danh sách chương