Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Vậy còn chuyện bố cậu nói cậu có bạn gái thì sao?”
“Ông ấy bắt tôi đi xem mắt, cậu đã ngủ tôi rồi, thì phải chịu trách nhiệm tôi, chính là bạn gái của tôi chứ còn gì nữa.”
“Vậy cậu không nói rõ là tôi sao?” Giang Dương lắc . Chúng tôi đều có cùng một nỗi lo lắng.
“Hiểu lầm đã thích rõ ràng rồi, chúng ta yêu nhau nhé?”
“Không phải, sao cậu thích tôi chứ? Không phải cậu nói tôi hung dữ, sau sẽ ế chồng sao?”
“Nói như vậy dọa chạy hết đám theo đuổi cậu, chẳng phải là cậu có gả tôi sao?” Trẻ con thế. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn do dự.
Cậu ta dụi vào cổ tôi: “Chu Vân Vân, tôi thật lòng đấy. Cậu còn nhớ cuộc thi làm đồ thủ công hồi cấp ba không? Cái con búp bê Daruma ngu ngốc xấu xí của cậu có phiếu.”
Tôi trừng mắt cảnh cáo cậu ta chú dùng từ. Cậu ta lập tức đổi cách miêu tả: “À đúng rồi, con búp bê Daruma xinh đẹp. Một phiếu là của Lâm Tịch, còn một phiếu nữa, cậu đoán xem, là của ai?”
Tôi lẩm bẩm, không lẽ là cậu ta. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó cậu ta dẫn theo mấy đứa con trai vào đồ thủ công của tôi cười nhạo. Tôi đuổi đánh cậu ta, cả tầng đều vang tiếng cậu ta kêu như heo bị chọc tiết.
Tôi nhìn khuôn tự tin đắc của cậu ta, : “Là cậu?” Cậu ta cười toe toét, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai: “Đương nhiên.”
Tôi còn nhớ lúc đó còn ghen tị cậu ta khi cậu ta nói đồ thủ công của hoa khôi lớp đẹp xuất sắc, còn nói đồ của tôi xấu lạ. Thì là cậu ta đang chờ tôi ở đây. Vị chua chát của tuổi thanh xuân dường như tỏa vào khoảnh khắc .
Cậu ta năn nỉ tôi: “Vân Vân ngoan, làm bạn gái tôi nhé.”
Tôi không đồng ngay, bởi vì tôi , cửa ải của bố tôi không dễ vượt qua đâu. “Tôi phải bố tôi đã.”
Vẻ Giang Dương cũng lộ vẻ lo lắng. Bởi vì cậu ta cũng mâu thuẫn giữa bố tôi bố cậu ta không nào hòa .
14
Sau khi bố tôi xuất viện, tôi nói ông rằng tôi Tống Lương là quan hệ hợp tác, tôi muốn ở bên Giang Dương. Sắc ông hơi trầm xuống: “Thằng nhóc Giang Dương kia cũng , nếu không có thì mạng già của bố đã đi tong rồi.”
“Nhưng làm thông gia loại như Giang Đại Hà… hừ.”
Tôi sức khuyên nhủ ông: “Oan gia nên không nên kết, bao nhiêu năm oán hận của , nhân dịp chuyện vui của con Giang Dương hóa đi thôi.”
Bố tôi vùng đứng dậy: “Không nào…” Ông cử động quá mạnh, khiến cơ lảo đảo cái, làm tôi mẹ sợ hãi vội vàng đỡ ông. Tôi cũng không dám quá kích động nữa, nhỏ giọng ông: “Vậy con Giang Dương phải làm sao bây giờ?”
“Giang Dương vì đưa bố đến bệnh viện gối sưng vù một cục to tướng, thật sự là tốt.” Bố tôi vừa nói vừa gãi gãi cái trọc lốc của : “ ở đi!”
Ở !!!
tiên nổi đóa chính là mẹ tôi: “Chu Xuân Phúc, ông có bị làm sao không vậy? Giang Dương ở chia rẽ đứa có gì khác nhau?”
“Bà đừng có ở đấy làm loạn, Giang Dương là tôi nhìn lớn , cao to đẹp trai còn ngoan ngoãn, bà đừng có phá hỏng chuyện tốt.”
Bố tôi cũng nổi nóng: “Bà đàn bà con gái thì cái quái gì.”
Mẹ tôi không chịu thua: “Tôi không ? Tôi không cái gì? Chẳng qua là chuyện một cái đùi gà ông nhớ cả đời, định mang theo xuống mồ luôn à?”
Bố tôi tất nhiên là cãi không mẹ tôi, bực tức đóng sầm cửa phòng cái “rầm”.
Mẹ tôi kéo tôi an ủi: “Không sao, đừng nghe bố con nói, mẹ ủng hộ con. Ở bên Giang Dương rất tốt, gần nhau, sau mẹ còn có giúp con trông cháu.”
Tôi về phòng, thở dài một , Giang Dương gọi điện dò tình hình.
“Thế nào? Bố cậu đồng rồi chứ?”
“Đồng rồi.”
“Thật à? tôi đến tìm cậu.”
“Nhưng phải ở .”
Giang Dương im lặng một lát.
“Ừ.”
Ừ???
Tôi đang than thở cậu ta thôi .
Không ngờ cậu ta đồng .
Làm tôi bật cười.
“Giang Dương, cậu dám ở tôi, bố cậu không đánh cậu nhừ đòn mới lạ.”
“Chuyện của tôi, ông ấy không quản .”
“Giờ thì mạnh miệng, lúc đấy đừng có khóc lóc om sòm đấy.”
“Thế thì cậu phải dỗ tôi.” Giọng nói của Giang Dương mang theo cười nhè nhẹ.
Khiến lòng tôi ấm áp.
“ thôi.” Hihi.
Giang Dương nói bố tôi rằng cậu ấy đồng ở .
Tôi khó hiểu: “Giang Dương, cậu muốn đánh nhau à?”
“ là kế hoãn binh thôi. Không làm dịu tình hình trước thì tôi sợ ngay cả cậu cũng không gặp.”
Cậu ta nói cũng có lý, cơn giận của bố tôi không phải một câu nói là có xóa bỏ .
Sau chúng tôi phải tạo thêm nhiều cơ hội gặp gỡ, mâu thuẫn của họ có sẽ dần dần hóa .
Nhưng bố tôi cái miệng rộng ấy, ở cơ quan đi đâu cũng nói Giang Dương sắp ở tôi.
Rất nhiều bố Giang xác nhận.
Bố Giang tức giận đến tôi bắt .
Lúc đó, chúng tôi đang ăn cơm, mẹ tôi làm một bữa thịnh soạn cảm ơn Giang Dương đã cứu bố tôi.
nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm.
Bố Giang xông vào, không nói không rằng lôi con trai dậy.
“Giang Dương, mày nói tao có phải mày định ở họ Chu không?”
Mẹ Giang vội vàng chạy đến che chắn Giang Dương: “Giang Đại Hà, ông làm cái trò gì vậy? Nhiều thế , ông không thấy mất thì tôi cũng thấy mất .”
Bố Giang đẩy mẹ Giang : “Bà tránh , tôi phải nhẽ cái thằng phản bội , có phải muốn ở hay không?”
“Giang Dương, mày nói!”
Giang Dương khẽ nhấc mí mắt, liếc nhìn tôi một cái, đáp: “Vâng.”
“Chát.” Bố Giang nổi giận, tát Giang Dương lệch cả .
Một dấu tay đỏ ửng ngay lập tức hiện trên Giang Dương.