Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tần Mặc lạnh như băng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi:
“Tôi vừa về nước, xin số tôi rồi à?”
“…Mẹ đưa.” – Tôi cúi đầu, .
Đúng là mẹ tôi có .
Nhưng khi nhìn thấy, tôi ngay lập tức xóa .
Từ lớn, tôi nhất chính là Tần Mặc!
Dù anh ta có đẹp trai, môi mỏng, sống mũi cao, chân mày sắc nét, ánh mắt sâu thẳm.
Chân dài, bụng sáu múi, văn võ song toàn, giàu có vô cùng.
Nhưng có phải cậu ruột tôi đâu chứ!
là “nghĩa đệ” của mẹ tôi thôi !
Chẳng mang lại lợi ích gì tôi, không thể yêu đương gì với anh ta!
Vô dụng!
Thậm chí đáng hơn là anh ta rõ ràng hơn tôi năm tuổi, suốt ngày tỏ mình là lớn!
Hồi cấp ba, tôi vừa quen bạn trai hôm trước, hôm sau anh ta tìm cách chia rẽ.
Quá đáng ——
Làm tôi có thể lưu số anh ta?
Chẳng lẽ anh ta quản lý?
Nhưng ai ngờ——!?
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy số đó, lại là… trên giường khách sạn!!!
đó, đèn tắt.
Tôi say, nhầm phòng.
Trong bóng tối mù mịt, thế là… một thoáng qua.
Tôi có tật khi ngủ là phải trùm chăn kín đầu…
Sáng hôm sau, có lẽ đối phương chẳng tôi là ai, dậy rồi bỏ lại một tấm .
Tấm toàn tiếng Anh, thiết kế tinh xảo, nhìn là biết đồ nhà giàu.
Sợ có chuyện, tôi lưu lại số.
Ghi chú: “ lạ”
Ai bảo tấm đó ghi họ không có tên!
Lại họ Tần – tôi nhất là mấy họ Tần!
Đang mải nghĩ, giọng trầm ấm của Tần Mặc bất chợt vang lên bên tai:
“Bảo gọi bố , lại gọi tôi?”
Tôi không dám thật, đành bịa một câu:
“… là, con không có bố. Cậu giúp lần này được không?”
Tần Mặc nhìn tôi chằm chằm, sắc thoáng đổi:
“ đúng là nghĩa khí với đàn ông thật đấy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội phụ họa:
“Cậu quá khen rồi, quá khen rồi.”
“Dư Tiểu Tiểu! cười được à? Có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”
Đôi mắt dài của Tần Mặc hẹp lại, giọng trầm đầy giận dữ.
Tôi mím môi, đầy bất lực.
Tần Mặc, cậu của tôi, bố – anh tưởng tôi muốn chuyện nông nỗi này ?
Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ giữ trong lòng, tuyệt đối không anh dính vào phiền phức.
Nghĩ vậy, tôi nhẹ kéo tay áo Tần Mặc, vò lớp vải âu phục đắt tiền, :
“Nhưng chuyện lỡ rồi… Cậu , ngày mai cậu rảnh không? Có thể… đưa phẫu thuật được không…”
Tôi nghĩ Tần Mặc chắc chắn sẽ đồng thôi, dù anh ta không thiếu tiền.
Ai ngờ sau một hồi im lặng, anh ta nhìn tôi, lạnh lùng :
“Chuyện do tự gây , tự giải quyết .”
Tôi c.h.ế.t lặng, biết mình tính sai.
“Nhưng…”
Tần Mặc sầm, không do dự hất tay tôi …
Đáng thật!
Nếu không nể là cậu của tôi, tôi muốn sinh rồi!
Rồi bắt anh ta trả tiền nuôi con cao ngất ngưởng, ngày ngày quấy rầy.
khi anh ta già, con rút ống thở biết !
Nhưng tôi không thể làm vậy…
Vì…
Tôi vội gọi lại:
“Khoan !!!”
Tần Mặc khựng lại, quay đầu nhìn tôi.
Tôi cắn môi, ánh mắt van nài:
“Xin cậu, đừng với ba mẹ …”
Ừ, tôi thật sự sợ ba mẹ.
Tần Mặc không nỗi m.á.u lạnh.
Nể mẹ tôi đang bệnh, anh ta chọn im lặng tạm thời.
Nhưng chuyện lớn khác lại tới.
Tôi không có tiền phá thai.
Tiền tiêu vặt tháng này 400 tệ.
Tiền tiêu vặt của bạn thân tôi – Chu Chu – 20 tệ.
Hai ôm nhau khóc oà, nước mắt rơi ướt đẫm!
Ngay lúc đó, một tấm rơi xuống.
Đúng rồi — Tần Mặc lại hôm đó!
Hai vỗ tay phấn khích, ánh mắt rạng rỡ:
Có cách rồi!
Đừng quên —
Bây giờ tôi là một của Tần Mặc.
Tôi có thai, tìm anh ta đòi trách nhiệm.
Hợp lý chứ gì!
Hơn nữa, rõ ràng là anh ta cố lại,
bảo “có chuyện gì liên hệ”, hay cách khác “ xin tiền”!
Trời ơi, đúng là trong họa có phúc!
Tôi ôm Chu Chu hôn liên tục!
Sau đó, chúng tôi mượn được tài khoản ngân hàng nước ngoài,
Của chị họ Chu Chu – mới xuất ngoại tuần trước.
Chúng tôi trình bày lý do, chị ấy đồng giúp.
“Girls help girls,” đặc biệt là khi đòi tiền đàn ông!
Chu Chu lo lắng hỏi:
“Bồ không định dọa anh ta chút nào à? Nhỡ anh ta không chuyển tiền thì ?”
Cô ấy nhìn bụng tôi như thấy nó sắp nổ bất cứ lúc nào.
Tôi lắc đầu chắc nịch:
“Không đâu.”
Từ lớn, tủ quần áo của tôi toàn do Tần Mặc nhét đầy.
Túi xách hàng hiệu đủ loại, anh ta vung tiền chưa bao giờ chớp mắt.
Nếu không bị mẹ kiểm soát chặt, tôi bán đống đồ đó đủ sống cả đời.
Với tính vung tay đó, giờ một có thai, chủ động muốn phá thai,
Anh ta tiếc tiền không chịu chi?