Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Tôi Mang Thai Con Của Cậu Nhỏ

trăm ngàn tệ cũng không thành vấn đề!

Ấy mà…

Đợi mãi không thấy anh trả lời.

Tài khoản không dấu hiệu biến động.

Chị họ Chu Chu còn nhắn:

“Chắc gặp phải loại đàn ông keo kiệt từng xu rồi.”

Tôi mím môi, suýt nhắn lại giải Tần Mặc.

mà chưa kịp gõ chữ…

Anh gọi điện đến.

Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình, sợ như cầm phải khoai lang đang phỏng, ném thẳng Chu Chu!

Chu Chu hoảng hốt, vội bắt

Tôi suýt c.h.ế.t khiếp!

Đang định cúp dây bên kia tiếng nhiễu “xè xè”…

Điện thoại dường như bị rơi.

sau, tôi nghe Tần Mặc hơi say, pha chút chán chường:

“Mới năm không để mắt, bé đó đã mang thai thằng đàn ông hoang nào rồi…”

Nghe , tôi nhíu mày nghi hoặc.

Người Tần Mặc nói đến chắc là tôi—

“Sao ‘ năm không để mắt’ ? Anh coi tôi là ch.ó à?”

Tôi định cúp bỗng nghe tiếng thở dài nhẹ của Tần Mặc:

“Bác sĩ nói, thành tử cung ấy mỏng, nếu phá lần , tương lai khó lắm.”

Nghe , tôi đờ ra, óc như tờ giấy trắng.

sau, tôi chửi thầm: “Chết tiệt, sao tôi đen …”

“Ai ?!”

Tần Mặc bỗng tỉnh táo, trầm đục như dây đàn căng.

Tôi vội bịt miệng, cúp ngay, Chu Chu ánh mắt ngơ ngác: “ nãy… bọn mình quên chỉnh à?”

Chu Chu gật .

Toang rồi—

Ngay sau đó, điện thoại tôi reo vang.

Người gọi: Tần Mặc.

“Dư Tiểu Tiểu, vừa rồi là em phải không?!”

Tần Mặc trầm thấp văng vẳng, từng lời đập thẳng vào tim tôi:

“Người phụ nữ đêm đó… là em sao?!”

Tôi giật mình.

Hết đời rồi…

Anh vẫn đoán !

Phải làm sao—

Tôi không thể để anh xác nhận !

Tôi mím môi, bặm môi như sắp khóc:

nhỏ à… tha cháu . Cháu chỉ giả vờ ngủ đêm đó, định lừa tiền thôi…”

Nhưng lời nói dối quá yếu ớt.

Tần Mặc hừ lạnh:

“Hử? Sao em đó?”

Tôi cắn tay, ấp úng:

“Vì… vì…”

Vì sao? Lý do từ vũ trụ?!

Tôi không thể bịa tiếp!!!

Tôi Chu Chu cầu cứu:

Bà hoàng tiểu thuyết mạng ơi, cứu em !

Bất cứ điều , miễn đừng để anh đứa bé là anh !

Tôi viết lên bảng điện tử, giơ Chu Chu:

“Miễn sao đừng để Tần Mặc đứa bé là anh , bịa cũng !”

Chu Chu hít hơi sâu, đỏ bừng, ánh mắt lộn xộn.

Rồi ấy giật lấy điện thoại tôi.

Ngón tay lướt nhanh như gió:

“Chú Tần Mặc! liên quan bí mật thời thơ ấu của Tiểu Tiểu.

Cháu vốn không định nói… Nhưng chú cứ suy đoán lung tung, đổ mọi tội đêm đó lên Tiểu Tiểu…

rồi! Cháu sẽ nói anh ——”

Chu Chu ngừng thở, ánh mắt vừa phức tạp vừa thương cảm tôi.

Tôi siết tay, cổ vũ:

“Nói ! Cố lên, tớ tin !”

Cuối cùng, Chu Chu nói, bình tĩnh:

“Thật ra… Tiểu Tiểu từ nhỏ… đã thầm chú rồi.”

WTF!!!

Tôi chớp mắt liên tục.

Chị ơi, nói sao???

Chu Chu lắc bảo tôi đừng phá đám.

ấy chuẩn bị nói tiếp bất ngờ tiếng gõ cửa, kèm tiếng mẹ tôi:

“Dư Tiểu Tiểu, mẹ làm cua sốt rồi, mang sang nhỏ !”

Chết toi!

Tôi không dám !

Vội nói: “ đang ngoài đây!”

“Ừ, xong nhớ rửa tay, mẹ để trên bàn phòng khách đấy.”

Mẹ tôi đúng “sơn đại vương” nhà , ai cũng phải nghe lời bà.

Tôi Chu Chu cầu cứu.

ấy lắc , trưa nay liên hoan, sắp về rồi.

Tôi níu tay Chu Chu: “Không ! giữa tớ và Tần Mặc chưa xong, chưa kể phần sau!”

Chu Chu vỗ trán: “À ừ, nghe kỹ nhé—”

Rồi ấy líu lo bên tai tôi .

Tôi nghe xong, chỉ gật gù thán phục.

Quả đúng là đại thần.

Hóa ra ấy bảo tôi Tần Mặc chỉ để dẫn .

Điểm mấu chốt là: Vì tôi Tần Mặc nên theo anh đến khách sạn, sau khi phát hiện anh quan hệ khác đau lòng, tìm người ngủ qua đêm để quên sầu.

Nghe hơi giống truyện thương đau bi thảm.

Nhưng khá khéo léo.

Sau gặp Tần Mặc, cứ mà nói?

Ừ, phải tách anh khỏi đứa bé.

Nghĩ mãi, không nào tôi đã đứng trước cửa nhà Tần Mặc.

Từ khi về nước, anh sống ở khu chung cư cao cấp gần nhà tôi.

Thang vừa mở, tôi chạm anh ngay.

Tần Mặc mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rám nắng săn chắc.

Đẹp trai , tôi cũng không thiệt.

“Tôi định tìm em.”

Ánh mắt sắc như diều hâu xuyên qua tôi, hỏi thẳng: “Bạn em bảo em tôi?”

tôi đỏ bừng, như ai chịu nổi.

Nhưng phải nhận thôi.

Không lấy viết tiếp kịch bản, lấy chối từ trách nhiệm?

Tôi gật , tranh thủ kể hết những Chu Chu dạy.

Tần Mặc nghe xong, biến sắc liên tục.

sau, anh nắm chặt cổ tay tôi, lạnh lùng kéo vào nhà.

Khi bàn tay anh chạm vào da tôi, cảm giác quen thuộc ùa về, má tôi bỗng nóng bừng.

Dù sao tháng trước,

Chính bàn tay , vết sẹo đó, đã từng vuốt qua thân thể tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương