Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vệ tướng liếc hắn một cái, suy nghĩ điều gì, đứng lên nói: “Đa tạ mọi người, bữa cơm hôm nay rất ngon.” Ông dừng một chút. “Từ ngày mai có thể trù tử nhà ta sang đây học hỏi một chút được không?” Lời này là nói với Đỗ Phát , song ánh mắt lại nhìn về phía Đỗ Tam Nữu, hiển nhiên Vệ tướng nhìn rõ hơn so với hai nhi của , đừng nhìn ở đây toàn là nam Đỗ gia, kỳ thật gia chủ lại là tiểu nha đầu này.
“Đương nhiên là được. Có điều nhà cháu ăn muộn lắm.” Dân quê sớm, giờ Mão lúc trời còn tờ mờ sáng đã phải ra đồng, Đinh Xuân Hoa cùng Đỗ Phát cũng không ngoại lệ. Từ hè ngoái, người lo cơm nước Đỗ gia biến thành Tam Nữu, phu thê hai người không nỡ khuê nữ sớm nấu cơm, đành thức quét dọn một vòng chuồng lợn chuồng trâu, cho gia súc ăn uống, ra đồng cuốc đất một chốc mới về nhà đánh thức Tam Nữu.
“Không sao, trời lạnh nên ta cũng muộn thôi.” Vệ tướng vừa dứt câu, Vệ Nhược Du liền bĩu môi, một tháng gia gia cứ giờ Mão là vào triều kia mà? Song vì có thể ăn mỹ thực, Vệ tiểu thiếu gia tính tình thẳng thắn kiên nhẫn không đâm sau lưng.
Cả nhà Tam Nữu đưa tiễn gia Vệ gia ra ngoài, liền nhìn thấy cổng nhà Vệ gia vây kín người. Nhìn thoáng qua, xem ra là già trẻ lớn bé ở thôn Đỗ gia đều tụ tập lại, Tiểu mang guốc gỗ đan bằng rơm rạ, doạ Tam Nữu chạy ra nghênh đón: “Từ từ, kẻo ngã.”
“Không đâu.” Tiểu hài xông tới chỗ Tam Nữu, cười lên với nàng, lại lén lút liếc mắt về phía người kia, giọng nói mà hắn cho là rất nhỏ. “Tam cô cô, lão đầu kia là sư phó của Thái tử gia sao?”
“Phải, hai người kia là tử của ông ấy, ngươi phải gọi là thúc thúc đấy.” Bối phận của Vệ gia cũng không theo ti trong thôn Đỗ gia, Tam Nữu thấy phụ gọi là Vệ tướng thúc, thế là quyết định tính theo bối phận nhà nàng.
Mặc dù Tiểu nghịch ngợm thế mặt Tam Nữu, song đối diện với huynh đệ Vệ gia mặc áo choàng hoa lệ, đi giày nghiêm chỉnh, trong lòng tiểu hài đột nhiên sinh ra một sự tự ti, mặc dù chính hắn cũng từng biết tự ti là gì.
Vệ Nhược Hoài thấy hài tử giẫm tại chỗ, liền đẩy nhẹ đệ một cái, Vệ Nhược Du tiếp nhận chỉ thị từ ca thì đi qua: “Này, sao ngươi mang giày cỏ vậy?” Lông mày Vệ Nhược Hoài khẽ trợn lên, lại nghe đệ nói tiếp. “Không sợ cóng à?”
“Không cóng đâu.” Tam Nữu đáp. “Bên trong giày có lót rơm rạ lúa mì, Tiểu còn mang tất nữa.” Đế giày bên dưới cao khoảng phân, rất thích hợp mang khi tuyết rơi.
“Nhìn rất thú vị.” Vệ Nhược Du nhìn chằm chằm guốc giõ trên Tiểu . “Có điều hơi xấu. Ta mang thử được không?”
“Hả?” Đỗ Tiểu trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn về phía tam cô cô, hy vọng Tam Nữu có thể giải thích cho hắn, tình huống này là sao đây? Tam Nữu đáp. “Giày của Tiểu rộng quá, đệ về nhà bảo hạ làm một cho vừa với đệ đi.”
“Ừ, phải làm đẹp một chút.” Vệ Nhược Du biểu lộ quá mức nghiêm túc, cho nên vừa về đến nhà, Vệ Nhược Hoài đã hỏi đệ đệ. “Đệ thật sự định mang giày cỏ kia à?” So với đệ chỉ trốn tránh kinh thành, Vệ Nhược Hoài lại không có chút nào về quê sinh sống.
Vệ tướng cùng Vệ Nhược Hoài đã nói về tính toán sắp tới, thiếu niên không ly biệt đồng môn hảo hữu, cũng không rời xa phụ mẫu đệ muội, không rời bỏ kinh thành phồn hoa, song đành phải theo tổ phụ về thôn Đỗ Gia, huyện Quảng Linh, phủ Kiến Khang. Có điều, Vệ Nhược Hoài nằm mơ cũng không nghĩ đến, ngày đầu tiên vào thôn đã gặp được cô nương đẹp quận chúa biểu muội, ăn được mỹ vị ngon hơn cả tửu lâu trong kinh kỳ.
Trong lòng Vệ Nhược Hoài tràn đầy bất đắc dĩ, song trải qua một bữa cơm chỉ còn lại lòng nhớ nhung với phụ mẫu người nhà. Chẳng qua có tổ phụ và đệ bên cạnh, phần nhớ nhung này cũng vơi đi rất nhiều, chỉ còn riêng guốc bện rơm thì Vệ gia công tử tạm thời chấp nhận được.
“Tam Nữu tỷ tỷ nói là ấm áp, vậy guốc gỗ kia chắc chắn rất là dễ chịu.” Vệ Nhược Du dừng một lát, lại nói thêm. “ ca, bắt đầu từ ngày mai sớm một chút, trù nương sang nhà Tam Nữu tỷ tỷ học nấu cơm, đệ không cứ ăn thịt hấp rau luộc mãi đâu. Đệ nghe Đỗ Tiểu kể, Tam Nữu tỷ tỷ biết làm nhiều món ăn ngon, tỷ ấy vừa xinh đẹp vừa lợi hại thế, vì sao tổ phụ không đồng ý cho đệ cưới tỷ ấy, cưới được tỷ ấy, nhà ta mỗi ngày đều có thể ăn ngon.”
“Tam Nữu là tỷ tỷ của đệ.” Sắc mặt Vệ Nhược Hoài nghiêm lại, tiểu hài cười nhạo một tiếng. “Huynh coi đệ là Nhược Hằng vừa tròn một tuổi hay sao. Chúng ta với Đỗ gia không cùng tên cùng họ, cũng không phải thích, sao đệ không thể cưới nàng làm thê tử chứ.” Hoàng đệ Kỳ quốc từ thuở khai quốc đã ra quy chế, đời trong vòng trực hệ không được thông hôn, Vệ Nhược Du tuy không rõ đời là ai, nhưng chắc chắn không có Đỗ Tam Nữu.
Vệ Nhược Hoài cứng họng: “Dù sao thì tổ phụ nói không thể là không thể, nếu đệ không sợ tổ phụ đưa đệ về kinh thì cứ thử mà xem.”
Cách một lớp cửa, Vệ tướng quang minh chính nghe lén hai đứa tử, ông cười thầm trong lòng, chờ một lát khi hai đứa nó phân tâm, ông mới lớn tiếng gọi: “Trời sắp tối , sao hai đứa còn tắm đi ngủ? Hôm nay ngồi xe ngựa cả ngày mà vẫn không mệt à?”
“Tắm đây, tụi cháu mặt ngay đây.” Vệ Nhược Hoài đưa tay cởi áo choàng ra, gọi hạ tiến đến hầu hạ.
Sau khi Đỗ Ny cùng Đoàn Thủ Nghĩa rời đi, Đỗ Phát khoá cổng chính lại: “Tam Nữu, chiều ngày hai mươi chín Triệu gia sẽ đưa lễ đến, chúng ta thết đãi họ thế nào đây?”
Phong tục kết hôn ở huyện Quảng Linh chính là buổi chiều ngày thành hôn, nhà trai sẽ đưa lễ đến nhà gái, nếu sá xa xôi thì thết đãi một bữa cơm, nếu gần nhà thì đưa xong lễ, hai nhà uống một chén trà về. Sau ngày thành hôn một ngày, phu thê mới cưới sẽ về lại mặt, giữa trưa nhà gái sẽ đãi tiệc cho khách .
Thôn Đỗ gia cách huyện Quảng Linh đầy bảy dặm, Đinh Xuân Hoa có ý không mời cơm, Tam Nữu lại không đồng ý. Lúc ban đầu hai nhà thoả thuận lễ, Đỗ Phát lại không trông cậy vào gả nữ nhi kiếm chác, tuỳ tiện nói với bà mối là Triệu gia đưa đến bao nhiêu cũng được, ngoài ra chỉ cần đưa tới một con heo nguyên con.
Bà mối nghe yêu cầu của Đỗ gia xong thì nhíu mày, thường gia cảnh tốt sẽ yêu cầu lễ là thịt dê thịt bò, gia cảnh không tốt cũng sẽ yêu cầu nửa con dê, bây giờ lại đòi thịt heo, bà làm bà mối đã hơn hai mươi , từng thấy nhà nào đòi lễ là thịt heo cả. Song Đỗ gia gả nữ nhi, quyền chủ động vẫn ở trong tay nhà gái, bà mối dù khó hiểu nhưng vẫn truyền lời đến Triệu gia.
Tam Nữu không trả lời mà hỏi lại: “Đến bao nhiêu người?”
Nội thất, chăn bông đã được Đỗ gia sắp xếp, Triệu gia chỉ đưa chút thịt rượu thức nhắm cùng tiền , lúc Đỗ Ny thành , “ước chừng một bàn người”. Nhưng lần đấy lễ không có thịt heo, Đỗ Phát nghĩ rằng lần này tối thiểu sẽ có thêm hai người đưa thịt heo sang: “Chuẩn bị khoảng mười hai, mười phần cơm đi.”
Tam Nữu gật đầu, tỏ ý đã biết, nàng giục phụ mẫu đi nghĩ ngợi, còn thì vào trong phòng, bắt đầu suy nghĩ danh sách món ăn.
Hôm sau, Đỗ gia vừa mở cửa, Đinh Xuân Hoa đã thấy ngoài cổng có một phụ khoảng bốn mươi tuổi: “Nương tử là? Nương tử chắc là trù nương của Vệ gia , không biết xưng hô thế nào?”
“Trượng phu họ Tiền, mọi người cứ gọi ta là Tiền nương tử.” Người tới bị chủ tử sai sử đến nhà một thôn phụ quê mùa học nấu ăn, tất nhiên vạn phần không cam lòng, song bà biết là hạ , khi nhìn thấy Đinh Xuân Hoa cũng không hề lộ ra thần sắc khinh bỉ, thấy bà đang quét tuyết, còn định cầm lấy xẻng giúp bà.
“Không cần, không cần, ta tự làm.” xưa kể lại, nha hoàn trong phủ tướng gia cũng tương đương quan thất phẩm, Đinh Xuân Hoa biết bà là nương tử của quản gia, nào dám bà động thủ. Song bà cũng không ngờ, Vệ Nhược Hoài lại đứng trong sân Vệ gia, cách một con mà nhìn sang này, lo lắng Tiền nương tử không làm tốt việc.
Tối qua, mãi đến giờ Hợi thì Tam Nữu mới đi ngủ, ở kiếp nàng còn thức một hơi đến sáng sớm luôn cơ. Nghe trong viện có tiếng nói , nàng mở mắt ra, lăn qua lăn lại trong chăn, mãi đến khi nghe mẫu hỏi phụ : “Sáng nay ăn gì, ta đồ ăn .” Tam Nữu mới chịu đứng , mặc vào áo bông, chải đầu tóc .
“Mẫu , người hai củ cải đi, hôm nay làm bánh củ cải[1].” Giọng nói của Tam Nữu truyền từ phía đông, Tiền nương tử vừa định mở miệng hỏi bánh củ cải là món gì thì thấy bên trong có một cô nương bước ra. “Đây là Tam khuê nữ à?” khi Tiền nương tử đến, thiếu gia nhà nàng cố ý dặn dò bà phải trọng Đỗ Tam Nữu một chút. Trong lòng Tiền nương tử có hơi run rẩy, bà vốn xem thường nông dân, song lại không biểu hiện ra ngoài, sao thiếu gia lại phát hiện được?
“Không phải, đây là khuê nữ nhà ta, Nha, con đi nhóm lửa, luộc mấy quả trứng gà đi.” Đinh Xuân Hoa múc một chậu nước nóng. “Tiền gia tẩu tử, tẩu ngồi chờ một lát nhé.” Nói xong thì bưng chậu nước nóng vào trong gian phòng đầu tiên ở phía đông.
Đến khi Đinh Xuân Hoa bưng chậu nước quay lại, theo sau bà là một tiểu cô nương, mái tóc ngang trán còn ướt sũng nước, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết, hiển nhiên là vừa mặt xong. Tiền nương tử vô thức nhìn về phía khuôn mặt chỉ có thể xem là thanh tú của Đỗ Nha: “Đây là muội muội của cô nương sao?”
Nha trợn mắt một cái, lời nói không có ý tốt: “Phải, không phải nhặt ở ngoài đâu.” Tiền nương tử xấu hổ cười. “Ta, ta không có ý này.”
“Ta biết thẩm có ý gì, dù sao thẩm cũng không phải người đầu tiên hỏi vậy.” Nha đã từ trạng thái ao ước đố kỵ thuở đầu đã chuyển sang chết lặng trong lòng, nàng múc một bát gạo kê cho vào nồi, một bên này là nồi lớn nấu cháo, một bên là nồi nhỏ luộc trứng.
Đợi sau khi Đinh Xuân Hoa bào củ cải thành sợi, Tam Nữu lấy bột hồ tiêu ra: “Thẩm thẩm, ở vùng núi này có cây hồ tiêu, hàng người trong thôn sẽ lên núi hái hồ tiêu, mang vào trong huyện bán, thẩm tìm người trong thôn mua một ít thì giá sẽ rẻ hơn so với trên huyện. Sau đó đá nhỏ nghiền thành bột, cho vào củ cải bào sợi.” Nàng cho một thìa bột mì vào trong bát củ cải bào sợi, đập hai quả trứng gà, thêm muối và một ít gia vị tôm khô, đổ nước vào khuấy đều cho đến khi thành hỗn hợp sền sệt, lúc này trứng gà trong nồi nhỏ cũng sắp chín.
Đinh Xuân Hoa vớt trứng gà ra cọ sạch nồi, Tiền nương tử thấy Tam Nữu đổ vào chảo một ít dầu. Đợi đến khi dầu bắt đầu sôi, nàng nhón mũi , múc hai thìa hỗn hợp củ cải cho vào chảo, mu thìa dán đều chiên đến khi hai mặt chuyển sang màu vàng, một mùi thơm nồng đậm không ngờ tràn vào lỗ mũi của Tiền nương tử, khiến bà không khỏi nuốt nước bọt: “Thơm quá.”
“Đồ ăn chiên lên sẽ rất thơm.” Tam Nữu cười cười, cũng không coi bà là quý , ngược lại giống người trong thôn đang bàn nhà. “ mỡ heo chiên đồ ăn là ngon nhất, có điều trong sách nói thứ này không thể ăn nhiều, dầu vừng vẫn tốt hơn.”
“Trong sách?” Tiền nương tử ngỡ nghe lầm. Nha tiếp lời. “Muội muội ta đi học tư thục mấy , mặc dù sau này không thể thi tú , nhưng có thể đọc sách được.”
“Chỉ học mấy đã có thể đọc sách sao?” Tiền nương tử khó tin, nhìn chằm chằm Đỗ Tam Nữu, hận không thể nhìn thấu được nàng.
Những lúc này thì Nha vô cùng cao hứng, trong giọng nói còn có chút tự hào: “ thôi đấy. Tam Nữu nhà ta rất thông minh, đầu óc còn hữu dụng hơn nhan sắc.”
“ Nha.” Đinh Xuân Hoa dở khóc dở cười. “Con nhiều thế. Mau gọi phụ về ăn cơm, chẳng biết đã chạy đi đâu lảm nhảm với ai nữa .” Bà cho quả trứng gà vào bát, lại gắp hai cái bánh củ cải sợi từ trong nồi ra đĩa. “Tiền tẩu tử, ta cũng không giữ tẩu lại, tẩu mang về cho tướng gia nếm thử, buổi trưa nhà ta nấu cơm sớm hơn, tẩu có thể đến học Tam Nữu nhà ta.”
“Được, làm phiền mọi người .” Tiền nương tử còn tưởng rằng mọi người tặng , trong lòng kịp mừng rỡ đã nghe nói là dành cho chủ tử, nhịn không được đành nuốt nước bọt xuống. Hôm nay nàng phải bảo nữ nhi củ cải, nấu cháo mới được.
Bữa điểm tâm đầu tiên khi Vệ gia về thôn Đỗ gia chính là cháo kê và bánh củ cải, bữa ăn đơn giản, thậm chí có phần đơn sơ, vậy mà người Vệ gia ăn đến vui vẻ. Vệ Nhược Du lại nhịn không được mà truy hỏi: “Tổ phụ, vì sao cháu không thể cưới Tam Nữu tỷ tỷ làm thê tử?”
Keng!
Chiếc thìa trong tay Vệ Nhược Hoài rơi xuống đất: “Lúc ăn không bàn luận, đi ngủ không trò, Vệ Nhược Du, đệ có biết phép tắc không đấy?!”