Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 - Ngọn núi bí mật của học sinh nghèo

Tiếng vang giòn giã,Viên bút chạm thẳng kính cửa sổ phòng Kỷ Hứa Niên.

Cửa sổ đóng chặt im lìm, chỉ lúc sau, khe cửa bị đẩy .

, Kỷ Hứa Niên — đã mấy ngày không gặp — từ bên thò ,Gương mặt tiều tụy hẳn đi.

ngay sau đó, ánh cậu ấy sáng :

“Hai cậu tới đây làm gì vậy?”

Cậu ấy chụm tay thành hình cái loa, giọng vẫn rất .

“Cậu cơm chưa?” — tôi hỏi.

Cậu ấy lắc , vỗ nhẹ cơ bắp trên cánh tay:

“Không đói.”

15

“Lần này vì chuyện gì nữa?” — Trương Tử Hàm ngẩng hỏi cậu ấy.

“Em tôi xé quyển tập sai đề tôi, tôi đánh nó trận.”

“Bố tôi cũng thi đỗ, tôi cãi ông ấy.”

“Mẹ tôi bênh em , bảo tôi cút khỏi cái nhà này.”

Khi nhắc mẹ, Kỷ Hứa Niên hít hơi, mũi khẽ run .

“Lần tôi đánh Triệu Gia Thịnh, bố tôi cái thứ chuyên gây rắc rối.”

rằng tôi thi cũng đỗ đại , còn bắt ông ấy phải phiền lòng.”

“Mẹ tôi giúp tôi mấy câu.”

“Tôi tưởng bà duy nhất vẫn đứng về phía tôi.”

“Haiz… tôi đúng nên hiểu từ sớm .”

“Minh , Trương Tử Hàm, hai cậu tốt .”

“Tôi… tôi… tôi sẽ không tham gia kỳ thi đại nữa.”

Giọng cậu ấy càng lúc càng ,Như lính đào ngũ,Đứng trước những đồng đội cũ, lặng lẽ bỏ rơi chiến trường .

Tôi lấy viên kẹo đào túi,Ném thẳng trán Kỷ Hứa Niên.

“Á đau!”

“Minh !”

Kỷ Hứa Niên ôm trán, trợn nhìn tôi.

khi thấy đó kẹo đào,Cậu ấy lập tức cúi xuống nhặt , cẩn thận như nhặt báu vật.

“Kỷ Hứa Niên, chút gì đi, chuyện sau.”

16

Vị ngọt kẹo giúp miệng không còn đắng nữa.

lòng Kỷ Hứa Niên, vẫn đắng nghét.

Chúng tôi đứng ngoài trò chuyện rất lâu.

nhà họ Kỷ chắc chắn đã để ý.

Trương Tử Hàm sợ mẹ biết trốn , nên không dám .

Tôi tự bước phòng khách.

Mẹ Kỷ ngồi trên chiếc sofa da,Trên bộ sườn xám xanh đậm, tao nhã, sang trọng.

“Cháu bạn Hứa Niên?”

Tôi gật : “Cháu Minh .”

“Nghe quản gia , cháu muốn gặp ta?”

Tôi gật lần nữa: “Dì ơi, dì … yêu Kỷ Hứa Niên không?”

Mẹ Kỷ bật cười, ánh dịu dàng nhìn về phía đứa phòng : “Không mẹ nào không yêu cả.”

“Mẹ làm bánh bí đỏ à, không muốn .” — giọng cậu bé bất mãn vang .

“Không thì thôi, mẹ sẽ làm món khác.”

Cậu được nuông chiều hết mực,Còn cậu lớn… đang đói mức chịu đựng từng cơn hạ đường huyết.

Tôi chợt nhớ lần gặp Kỷ Hứa Niên,Chính vì cậu ấy hạ đường huyết.

“Dì biết Kỷ Hứa Niên bị hạ đường huyết không?”

Mẹ Kỷ khựng chút: “ lẽ Hứa Niên kén quá, không chịu uống tử tế nên mới như vậy.”

Tôi lắc , xé bỏ lớp che đậy lời bà: “ cậu ấy đã đói suốt… mấy ngày .”

Sắc mặt dì Kỷ thoáng cứng .

Tình yêu cha mẹ vốn khó lòng san bằng.

lẽ họ trao Kỷ Hứa Niên thứ tình thương “vừa đủ”:

Không nhiều mức khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, cũng ít mức khiến cậu đoạn tuyệt với họ.

Chỉ … phần dành cậu em thì quá nhiều.

Vì vậy, Kỷ Hứa Niên chỉ thể đứng nhìn,Đứng giữa nơi ấy, đau đớn trọn đời.

Tôi xoay , bước cầu thang.

Ở góc rẽ, Kỷ Hứa Niên đang đứng đó nhìn tôi,Đôi đào hoa đẹp mức hơi ửng đỏ.

Cậu ấy thực sự… rất giống mẹ ,Nhất đôi .

Tôi nắm lấy tay Kỷ Hứa Niên, kéo cậu ấy ngoài.

“Lúc nào nghĩ cậu ấy không hiểu chuyện,thì cũng nên nghĩ chút…”

“Tại sao biết cách thể hiện tình yêu,mà bao giờ nhận … chính đang thiên vị?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương