Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta không biết Tống Hành Vân đã khỏi ngục bằng cách nào, còn đưa cả Nhị tiểu thư ngoài. Nhưng ta biết, họ Tống đã ơn ta, ta nhất định toàn tâm toàn ý chăm sóc Nhị tiểu thư, chăm sóc An Ninh.
Sau khi gửi An Ninh chỗ ta, Tống Hành Vân liền rời đi, dặn dò ta đừng nói ai rằng hắn đã đến đây.
Ta gật đầu.
Cửa đóng lại, dấu vết Tống Hành Vân đến đây bị nước lặng lẽ cuốn trôi.
Ta An Ninh, mặc cho tay nhỏ bé của An Ninh nắm lấy tóc ta.
An Ninh nhỏ bé, sau này, muội hãy theo ta mà lên.
3
Ngoại trừ cơn gió bất chợt đêm , mọi thứ khác thường lệ.
An Ninh ngủ say, ta lại trằn trọc không ngủ .
Lúc sáng sớm, ta dậy bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Tiếng rơi tí tách bên ngoài, theo mái hiên trượt xuống thành màn .
Trời dần sáng, gà trống trong sân bắt đầu gáy.
Ta hâm nóng sữa dê trên bếp, mở nắp hơi nóng bốc lên nghi ngút. Múc một để nguội bớt, ta bưng xem An Ninh đã dậy chưa.
An Ninh đã dậy rồi, không khóc không quấy, ngồi trên giường chân chơi.
Thấy ta đến, trên mặt lại nở nụ cười tươi rói.
Tim ta mềm nhũn, cô bé hôn hít vuốt ve.
Nhưng không lâu sau, bụng An Ninh bắt đầu kêu ùng ục, miệng cô bé mếu máo, nước mắt đã lưng tròng.
Ta vội vàng bưng sữa dê đến cho cô bé uống. tay nhỏ bé của An Ninh cũng nắm lấy , uống một hơi cạn sạch.
“Chậm thôi, chậm thôi.” Ta nhẹ nhàng dỗ dành.
Đợi cho An Ninh no bụng, ta tết tóc cho cô bé. Tối tắm rửa, ta đã thay quần áo cho An Ninh, bây giờ cô bé mặc bộ quần áo ta sửa nhỏ lại đêm, rất không vừa vặn. Ta nghĩ hôm nay đóng cửa sớm, đưa An Ninh bé nhỏ đến cửa hàng mua đồ.
Căn ta mua nằm sát mặt đường, phía sau để , phía trước mở cửa hàng.
Ta vừa trông coi cửa hàng, vừa chăm sóc An Ninh.
Khách quen đến thấy An Ninh, ai cũng khen cô bé đáng yêu, hỏi là con ai, ta liền nói là muội muội ta sinh, mẫu thân không nuôi nổi, ta liền đón về nuôi.
Khách nghe đều thở dài.
Mọi người đều nói trẻ con hay khóc nhè, An Ninh lại ngoãn, ta bận rộn, đưa cho cô bé một miếng bánh, cô bé tự ngồi bên cạnh ăn.
Mùa hè dài đằng đẵng, nghe tiếng ve kêu mà không biết đã hết một ngày từ lúc nào.
“An nương tử, hôm nay đóng cửa sớm vậy?”
“Ừ, định đưa con bé đi mua quần áo.”
“Thím nói cho ngươi biết, đến chỗ thợ may Trương phố Vân Tước mua, vừa rẻ vừa đẹp.”
“Vâng…”
Hoàng hôn buông xuống, lời dặn dò của thím Thôi bán hoành thánh hàng xóm văng vẳng trong gió chiều.
Tiếng rao hàng của những người bán hàng rong ven đường vang lên liên tục, đôi mắt sáng long lanh của An Ninh không kịp nhìn, xung quanh đều là những thứ mẻ thu hút cô bé.
Mua một cái trống lắc, cô bé lắc lắc trong tay, bím tóc lắc lư, vui vẻ không thôi.
Vất vả lắm mua vài bộ quần áo trẻ con, ta lại mua thêm vài tấm vải về định tự may.
Buổi tối, ta thay quần áo cho An Ninh, lại thấy An Ninh ủ rũ.
Ta nhẹ nhàng hỏi: “An Ninh, sao muội không vui vậy?”
An Ninh mếu máo, nước mắt tuôn rơi: “Muội muốn mẫu thân!”
4
An Ninh nhớ mẫu thân.
Cô bé khóc mèo kêu, miệng không ngừng gọi: “Muội muốn mẫu thân”.
Đây cũng là lần đầu tiên ta dỗ dành trẻ con, nhất thời luống cuống tay chân, chỉ biết cô bé lòng vỗ về:
“An Ninh , mẫu thân đi đến một nơi thần bí, tạm thời không thể gặp An Ninh , sau này An Ninh tỷ tỷ.”
“Vậy, An Ninh, còn, còn thể gặp mẫu thân không?” An Ninh vừa dùng tay nhỏ lau nước mắt, vừa nghẹn ngào.
Trong lòng ta đau buồn, nhưng phải an ủi An Ninh: “, An Ninh ngoãn lên, lên muội biết.”
lên, muội biết tất cả sự thật.
An Ninh chớp chớp mắt: “Tỷ tỷ, nói rồi, bảo An Ninh theo tỷ, phải ngoãn, An Ninh ngoãn.”
Lòng ta chợt mềm nhũn: “An Ninh nhất, ngày mai tỷ đưa muội lên núi hái mơ xanh nhé?”
“Vâng!”
Tâm trạng của trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh, nghe câu chuyện, tiếng côn trùng rỉ rả bên ngoài, cô bé dần chìm giấc ngủ.
Hoa dành dành trắng muốt ngoài cửa sổ đung đưa theo gió nhẹ, hương hoa nồng nàn thoang thoảng bay mũi.
“Đại phu nhân, con còn thể gặp mẫu thân không?”
“Ừm… đợi con lên con biết.” Tống phu nhân mỉm cười dịu dàng, tay đang thêu túi thơm cho Tống Hành Vân.
Tống Hành Vân đang ngồi bên cạnh đọc sách thì mặt không cảm xúc dội cho ta một gáo nước lạnh: “Mẫu thân lừa nó làm gì, mẫu thân nó không cần nó nữa, nó bị bán đến đây.”
Ngay sau , Tống Hành Vân bị Tống phu nhân gõ đầu: “Nói linh tinh!”
là những ngày ta Tống phủ, một buổi chiều ấm áp, ta hầu hạ bên cạnh Tống phu nhân.
Lúc Tống Hành Vân chưa trở nên nho nhã đúng mực, đã trực tiếp phá vỡ ảo tưởng cuối của ta.
Lúc ta bị phụ thân dắt đi, mẫu thân ta còn đang cữ, bà đệ đệ ta trong lòng, nhìn ta từ xa, cuối chỉ rơi hàng lệ.
Lý trí mách bảo ta rằng Tống Hành Vân nói đúng, nhưng tình cảm lại khiến ta còn một tia hy vọng bà.
Vì vậy, sau khi rời khỏi Tống phủ, ta đã đi xe lừa trở về căn nhỏ đổ nát .
Căn là căn , nhưng thể thấy đã sửa sang lại.
Một cậu bé dắt theo một cô bé chạy lung tung trong sân, người phụ nữ quấn khăn đầu vừa xào rau vừa mỉm cười nhìn bọn trẻ, không quên dặn dò: “Chạy chậm thôi, đừng để muội muội ngã.”
Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp nơi, bình dị mà ấm áp.
Ta người đường đi ngang rồi rời đi, nơi này không chỗ cho ta.
“Sư phụ, quay về thôi.” Ta mỉm cười, lại ngồi lên xe lừa lúc đến.
“ rồi!” Người đánh xe trò chuyện ta: “Cô nương không phải đến thăm người thân sao, sao lại xem nhanh vậy.”
“Xem rồi, họ sống rất tốt…”
Tiếng chuông leng keng trên cổ con lừa, dần dần tan biến trên con đường làng.
Gió mát mang theo lá vàng xoay tròn bay trước mặt ta, bị bỏ lại phía sau, chấp niệm nhiều năm hóa thành làn khói nhẹ tan biến trên bầu trời, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ráng chiều rực rỡ vô biên.
5
Đêm hè nhiều, tí tách rơi xuống hoa dành dành theo mái hiên, biến thành giọt sương sớm mai.
An Ninh mở to đôi mắt quả nho, chăm chú nhìn những chú chim nhỏ đang mổ thức ăn trên bệ cửa sổ, thử đưa tay bắt.
Nhưng lại hụt.
Cô bé nhìn tay nhỏ bé trống rỗng, mếu máo. Ta bật cười, đưa tay hái một bông hoa dành dành tươi tắn bên cửa sổ, cổ tay khẽ lắc, những giọt nước rơi xuống .
Cài bông hoa lên búi tóc vừa tết của An Ninh, cô bé nhỏ trong gương mắt sáng rực lên, cười toe toét.
Thím Thôi hàng xóm đã dọn hàng.
“Thím ơi, cho hoành thánh, một một nhỏ.”
“ rồi! Đến đây!”
hoành thánh nóng hổi đặt lên , hành lá xanh mướt nổi trên mặt nước, mùi thơm hòa quyện hơi nóng bay lòng người.
Một miếng hoành thánh một thìa canh, thơm ngon vô .
“Ngon! Ngon!” An Ninh chỉ nếm thử một miếng đã vỗ tay, mắt sáng rực, đưa kết luận vậy.
“Ha ha ha ha ha,” thím Thôi cười sảng khoái: “Cô bé nhỏ miệng thật ngọt.”
“An Ý tỷ tỷ, An Ý tỷ tỷ, cô bé này là ai vậy?”
Con trai út của thím Thôi chạy đến ngồi bên cạnh chúng ta, tò mò hỏi.
“Đây là muội muội của An Ý tỷ tỷ, bé An Ninh nhỏ.”
“An Ý tỷ tỷ còn muội muội nữa à.”
Thôi Tiểu Hà vẻ mặt ngạc nhiên, còn muốn hỏi tiếp, nhưng bị Thôi túm cổ lôi đi.
Thôi nhìn ta, khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ vì ngại ngùng: “Thằng nhóc không biết phép tắc, xem ta dạy dỗ nó thế nào.”
Ta mỉm cười dịu dàng: “Không sao, Tiểu Hà rất hoạt .”
Ăn hoành thánh, ta định trả tiền, nhưng bị thím Thôi hết lần này đến lần khác từ chối, đành thôi.
Dắt An Ninh, ta đeo gùi lên lưng bế An Ninh, Thôi gọi chúng ta lại:
“Đợi đã.”
Hắn vội vàng chạy đến, đưa kẹo trong tay cho An Ninh, cười ngại ngùng:
“Cho bé An Ninh.”
An Ninh nhìn ta, sau khi ta gật đầu, cô bé nhếch mép nhận lấy, giọng nói ngọt ngào: “Cảm ơn .”
“ người định đi đâu vậy?”
“Đi hái mơ núi Thanh Sơn ngoài thành.”
“Ta đi người nhé.”
“Hôm nay huynh không đi làm à.” Ta cười trêu chọc.
“Cái này…” Thôi khó xử.
“Thôi, chúng ta đi đây.”
“Vậy người cẩn thận!” Thôi vẫy tay từ xa.