Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thất nghiệp ở nhà, tôi đi gia sư cho con trai bạn .
Lần đầu gặp mặt, tôi vô tình gặp cậu ta đang thay đồ, bị cậu ta chặn ngay trước cửa.
“Thích trai trẻ à, dì?”
「……」
Nghĩ đến tiền, tôi nhịn.
Cậu ta có độc miệng, nổi loạn thế nào, tôi vẫn giữ bộ mặt hiền hòa.
Trước kỳ thi đại học, tôi nhanh chóng chuồn mất.
Hai tháng sau, tôi đang tán tỉnh một anh chàng đẹp trai quán bar, cậu ta bất ngờ xuất hiện, tôi góc tường.
“Tôi trẻ hơn hắn, chị à.”
“Thì sao?”
“Chọn tôi đi.”
1
Sau hai tháng đi , công ty phá sản, tôi trở thành kẻ ăn bám ở nhà.
tôi gợi ý: “Dì Trương đang tìm gia sư cho con trai, con thử xem sao?”
Rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì, mà tôi lại có kinh nghiệm gia sư, liền hẹn gặp dì Trương và thẳng tiến đến biệt thự nhà bà .
Dì Trương rất nhiệt tình, cho đến tôi nhắc đến con trai bà thì nét mặt mới thoáng chút khó xử: “Thằng Thẩm Triều đang ở dưới tầng, nó khó dạy. Tiểu Lê, nếu con dạy nó, dì trả một giờ một nghìn.”
Tôi tức gật đầu lia lịa: “Nhất dạy ạ!”
Từng tiền, đến đứa ngốc tôi cũng dạy người !
Thế là tôi tràn đầy khí thế lên lầu.
Tôi tức im bặt.
Dưới ánh nắng rực rỡ, thiếu niên quấn khăn tắm quanh người, bờ vai rộng, eo thon, làn da trắng ngần ánh lên lấp lánh. Cậu ta mới vừa mặc nửa cái áo, bị tôi gián đoạn quay đầu lại, nhíu mày.
cái mặt tròn mà dì Trương ư…
Đường viền hàm sắc nét thế kia, rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi chứ!
Tôi ngẩn người một lúc rồi mới kịp phản ứng: “Xin lỗi!”
Tôi nhấc chân đi thì bất ngờ bị lại từ phía sau.
Một giây sau, thân hình cao lớn áp sát, mang theo nóng nhè nhẹ.
Tôi ngửi thấy mùi hương dễ chịu người cậu ta.
Mặt tôi đỏ bừng như sắp bốc cháy.
Cậu ta chặn tôi ở cửa, nheo mắt lại.
bầu không khí trở mờ ám đến cực điểm, cậu ta bỗng mở miệng, giọng trầm thấp, lùng mà quyến rũ vang lên:
“Thích trai trẻ à, dì?”
“……”
2
Thẩm Triều quả thật khó dạy.
Sau mặc đồ chỉnh tề, cậu ta sang một bên chơi rubik, hoàn toàn không có ý tâm đến tôi.
Tôi cố gắng lôi mãi, cuối cùng cậu ta cũng miễn cưỡng lại.
Tôi ra đề mấy bài toán, cậu ta như rồng bay phượng múa, nhưng sai đủ kiểu quái lạ.
Sau đó ngẩng đầu, nhướng mày tôi, đầy vẻ khiêu khích: “ đầu dạy đi, cô giáo.”
“…”
Tôi nén giận, kiên nhẫn giảng bài.
Kết quả cứ vài phút cậu ta lại chen ngang:
“Dì có quầng thâm mắt nặng ghê.”
“Về nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không muốn nghe nữa.”
Giằng co ba tiếng đồng hồ, tôi mới dạy chút xíu.
Lúc ra về, đầu tôi toàn là: Ai thích thì mà dạy, bà đây không chịu nổi cái kiểu này nữa!
Nhưng dì Trương chuyển khoản cho tôi bốn nghìn tệ, tôi liền thấy an lòng.
Dù sao cũng là con nhà giàu, có chút cá tính cũng bình thường thôi.
Buổi dạy diễn ra mỗi cuối tuần, tôi cắn răng chịu đựng suốt hai tuần.
Dì Trương cảm thán: “Tiểu Lê, cháu giỏi thật đấy, Thẩm Triều mà cũng chịu cháu dạy cơ đấy!”
Không chịu cũng phải chịu thôi.
Cậu ta có loạn thế nào, tôi cũng nhẫn nhịn, ngoan ngoãn, mặt mày tỏ ra từ bi độ lượng.
Thực ra lòng tôi đã sớm muốn tát cho cậu ta bay rồi.
Trước buổi dạy thứ ba, dì Trương gọi điện cho tôi.
“Tuần này Thẩm Triều về ở căn hộ riêng, cháu đến trường đón nó sau giờ học nhé.”
rồi gửi cho tôi số điện thoại của cậu ta.
Nhà giàu đúng là sướng, nhà nhiều quá trời.
Đến giờ tan học, tôi đứng trước cổng trường gọi điện cho cậu ta.
“Thẩm Triều?”
“Ai đấy?”
“Tôi là cô giáo Giang của em, đang đợi ở cổng trường.”
Cậu ta thản nhiên “ồ” một tiếng, nghe như đang nén cười:
“À, dì à.”
“……”
“Tôi đang ở bi-a sau trường, đến đi.”
xong cúp máy.
Nhỏ tuổi mà hư hỏng, trốn học đi đánh bi-a?
Tôi tức xắn tay áo đi người.
Kết quả vừa … tôi chột dạ.
Xung quanh Thẩm Triều là một đám thanh niên cao lớn, có người ngậm điếu thuốc, có người xăm hình rồng – cái là không dễ dây .
Thẩm Triều thấy tôi.
Cậu ta ném cây cơ bi-a cho người khác rồi chậm rãi tới.
Sau lưng vang lên tiếng huýt sáo.
“Triều ca, chơi chị-em à?”
“Chị này trông dịu dàng ghê, chắc chiều người lắm nhỉ?”
“Không giới thiệu một chút sao?”
Thẩm Triều quay đầu chửi thề một câu, rồi cúi xuống tôi: “Đi.”
Tôi tức quên mục đích đi người, cuống quýt đi theo từng .
Cậu ta đi trước, khí thế lùng rõ rệt.
Tôi đang mở miệng thì cậu ta bất ngờ quay lại.
“Tôi đi rượu.”
“Hả?”
3
quán bar, tôi ở quầy rượu, điên cuồng nhắn tin than thở với nhỏ bạn thân WeChat.
Tôi: Đúng là con nhà giàu ăn chơi, vừa trốn học xong đã lôi nhau đi rượu bar rồi đây này.
Nhỏ bạn thân lại chú ý chuyện khác:
Bạn thân: Có trai đẹp không?
Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc quan sát xung quanh, kể cả chỗ của Thẩm Triều…
Tôi: Có.
Bạn thân: Tiến lên!
Tôi: Biến, tao đến dạy học chứ không phải tán trai!
Bạn thân gửi icon trợn mắt:
Bạn thân: Nếu không thể phản kháng, thì hãy tận hưởng đi.
Ngẫm lại… cũng có lý.
Thế là tôi gọi vài ly rượu, một mình.
vài ly, đầu ngà ngà say.
Không từ lúc nào bên cạnh có người xuống, mùi nước hoa nam người anh ta rất dễ chịu, kiểu người có kinh nghiệm săn mồi.
“Đi một mình à?” – anh ta hỏi.
Bình thường tôi sẽ lơ đẹp, nhưng hôm nay buồn chán quá khẽ đáp: “Ừm.”
“Cùng một ly nhé?”
“Tùy anh.”
thêm vài ly nữa, đầu tôi đầu choáng váng.
Tôi chủ động dừng lại.
Giọng người đàn ông dịu dàng:
“ tôi đưa em về nhé?”
Tôi vừa từ chối thì một cánh tay vươn ra chắn giữa tôi và người đàn ông kia, sau đó tôi bị một vòng tay quen thuộc.
“Không cần.” – Giọng lùng vang lên đỉnh đầu tôi – “Tôi sẽ đưa cô về.”
4
Đèn khách bật sáng, tôi mới chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Đây không phải nhà tôi.”
“Là nhà tôi.” – Giọng Thẩm Triều tanh – “Muộn quá rồi, cô ngủ ở khách đi.”
“Ờ…”
Có lẽ tôi thực sự say rồi. Vừa đi mấy , tôi lại quay đầu trở lại.
“Tôi muốn tắm.”
Cậu ta cau mày: “ tắm ở bên cạnh.”
“Nhưng mà… không có đồ thay.”
Thẩm Triều quay người đi, tôi giơ tay cậu ta lại, kết quả vấp thảm, cả hai cùng ngã xuống.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp tim của cậu .
Thẩm Triều khẽ: “Dậy đi.”
“Không muốn…” – đầu óc tôi mơ màng – “Tôi hết sức rồi…”
Cậu ta khựng lại một giây, rồi khẽ “ờ” một tiếng.
Bất ngờ, cậu ta dùng sức đẩy mạnh, lật người tôi dậy.
“Giờ thì có sức chưa?”
…
5
Mở mắt ra thấy ánh nắng, tôi ngơ ngác.
Vừa nãy chẳng phải mới từ quán bar về sao? Sao đã sang ngày hôm sau rồi?
đống tin nhắn điện thoại, tôi tức thấy một dòng từ Thẩm Triều:
”Đã đến trường”.
Tôi chẳng tâm trí đâu lo cho cậu ta, vừa lăn vừa bò lao thẳng về nhà.
Không ngoài dự đoán, tôi đang đứng chặn ngay cửa, mặt tanh:
“Đi đâu cả đêm thế hả?”
Tôi gượng cười, vội bịa đại một lý do:
“Tối qua dạy bổ túc cho Thẩm Triều muộn quá… con ngủ lại khách nhà cậu .”
“Mà không gọi một cuộc về nhà à? Con xem mình bao nhiêu tuổi rồi? Công việc không có, bạn trai cũng không, chuyện gì cũng ba lo, con…”
“ rồi mà !”
Tôi vội ngắt lời, nhanh chóng chuồn .
Chứ tiếp tục cằn nhằn, không đến kiếp nào mới dừng.
Nằm dài giường, tôi ngẩn người trần nhà.
Năm 18 tuổi, tôi chưa từng nghĩ rằng sau tốt nghiệp đại học, mình sẽ thất nghiệp nằm dài ở nhà, đến một công việc tử tế cũng không kiếm nổi.
Tôi hít sâu một , mở laptop, tiếp tục nộp CV.
Thôi thì… thử lại lần nữa vậy.
6
Từ sau hôm say bí tỉ ở nhà Thẩm Triều, mỗi lần gặp lại cậu ta, tôi đều thấy lúng túng.
Nhưng hình như cậu ta chẳng thay đổi gì, vẫn lùng và kiêu ngạo như cũ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.