Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lục Nhượng giả vờ thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
“Chỉ có tôi mới có thể giúp cô thôi, Lệ tổng rộng lượng không chấp nhặt với kẻ hèn mọn như cô.”
Nhưng ngay lúc đó, phía sau sĩ, một người đàn ông vô cùng điển trai xuất hiện, trên tay còn bế một bé gái nhỏ xíu.
khách sạn thấy người đó, lập tức tái mặt, giọng nói lắp bắp:
“Lệ… Lệ tổng! ngài lại đích thân tới đây?!”
Lệ tổng không để ý đến hắn ta, ôm con gái trong lòng, chỉ lướt mắt nhìn về phía này, lập tức sải bước tới.
Bấy giờ, ngay cả Lục Nhượng cũng không kìm được nữa.
Hắn ta nuốt nước bọt, vội vàng chỉnh lại bộ vest nhăn nhúm trên người, kéo Trác Tân Tân tiến , gắng nịnh bợ. Hắn lau tay vào quần, làm ra vẻ tự tin, vươn tay định bắt tay với Lệ tổng:
“Lệ tổng, chào ngài, tôi là…”
Nhưng còn chưa kịp dứt lời, con trai tôi đã đột nhiên lao ra khỏi vòng tay tôi, đẩy Lục Nhượng qua một bên, chạy thẳng đến trước mặt Lệ tổng. Thằng bé ôm chầm lấy chân anh ấy, bật khóc nức nở:
“Ba ơi, cuối cùng ba cũng đến !”
5.
Cả sảnh tiệc chìm trong im lặng.
Lệ Hành nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp nát một tờ giấy, không nói một lời, cúi xuống bế tôi , động tác thuần thục như thể đã làm vô số lần trước đó.
Sau thay quần áo để bác sĩ kiểm tra cho tôi cùng con trai, chúng tôi quay lại đại sảnh.
Lần này, đám đông vây quanh tôi, gần như nuốt chửng tôi.
“Trời ơi, đúng là không nhìn người! Cô là của Lệ Hành ?!”
“Còn trẻ như vậy mà đã sinh một cặp song sinh long phụng à!”
Gã nam sinh lúc nãy còn buông lời trêu chọc tôi giờ đây lại tự vả vào mặt mình, đánh đến mức “bốp bốp” vang dội.
“Nhìn tôi mà xem, đúng là đui mù, ngu ngốc quá !”
“Lâm Khê… À không, Lệ ! Cô đừng chấp nhặt với chúng tôi nhé! Sau này nhất định sẽ đến tận nhà để lỗi cô!”
Bọn họ không ngừng chen nhau tiếng, nhưng dám lại gần Lệ Hành, chỉ dám đứng xa nịnh nọt.
Lệ Hành nhàn nhạt quét mắt một lượt, nhẹ giọng hỏi tôi:
“Những người này, đã bắt nạt em?”
Tôi hờ hững trả lời:
“… vô tội cả.”
Lệ Hành khẽ gật đầu, giọng lùng vang :
“ hôm nay, còn có quan hệ với nhà họ Lệ, thì tốt nhất nên học cách im miệng.”
Lời dứt, đám đông lập tức câm nín, cúi đầu tản ra như một đám chuột chạy loạn.
Lệ Hành quay đầu, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía đám bảo khách sạn, những kẻ đang run lẩy bẩy trong góc.
“Nghe nói, có người đã ra tay với của tôi?”
mặt trắng bệch, vội quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:
“Tổng đốc, tôi không đó là ! ngài tha mạng!”
Lệ Hành buồn nhìn hắn, chỉ phất tay một cái. Đám sĩ ngay lập tức ý, lập tức lôi gã ra ngoài.
bên ngoài, tiếng la hét thảm thiết vang , khiến tất cả những người có mặt đều run cầm cập.
sợ đến mức mặt không còn giọt máu, chân run như cầy sấy, gắng gượng lấy lòng:
“Tổng đốc Lệ, tất cả chỉ là lầm! Tôi không nhận ra ! Tôi… Tôi chỉ làm theo lệnh của…”
Hắn chưa kịp nói hết, Lệ Hành đã hờ hững cắt ngang:
“Đổ lỗi nhanh đấy.”
Giọng điệu anh ta vẫn bình thản, nhưng sát khí tỏa ra lẽo như băng.
“Nhưng dù là nữa, chỗ này cũng không còn chỗ cho cậu nữa. Tự làm thủ tục nghỉ việc .”
trực tiếp quỳ xuống bò tới, bấu víu lấy góc quần Lệ Hành:
“Tổng đốc! hãy cho tôi một cơ hội!”
“Biến.”
Chỉ một duy nhất, lùng vô tình.
Gã như bị rút cạn sức lực, gục xuống sàn, mặt mày thất thần.
Lúc này, Lục Nhượng Trác Tân Tân đứng chết trân ở một bên, mặt còn trắng hơn tờ giấy. Toàn bộ quá trình , Trác Tân Tân đều nhìn thấy hết.
Lệ Hành đứng trước mặt cô ta, giọng nói đột ngột trở nên đến thấu xương:
“Tạt rượu đỏ, đánh con tôi. Chuyện này, cô tính giải thích thế nào?”
Trác Tân Tân run lẩy bẩy, môi tái mét, nhưng vẫn mạnh miệng:
“Tổng đốc Lệ, tôi… tôi chỉ giúp ngài dạy dỗ con cái. Còn rượu… là tôi không cẩn thận…”
“Không cẩn thận?”
Lệ Hành lặp lại hai chữ đó một cách đầy chế giễu.
Trác Tân Tân hoảng sợ đến mức không kịp nghĩ, vội chộp lấy một chai rượu đỏ khác, tự đổ đầu mình. Dòng rượu đỏ thẫm chảy xuống, nhuộm ướt cả người cô ta.
“ lỗi, lỗi chị! Là tôi không có mắt! Là tôi sai, tất cả đều là lỗi của tôi!”
Lệ Hành thèm phản ứng, chỉ nhẹ nhàng liếc sĩ, ra lệnh:
“ sát cô ta. Nhà họ Trác trong vòng một tuần phải rời khỏi thành phố này, không được giữ lại bất cứ tài sản nào.”
Trác Tân Tân nghe vậy, cả người mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống sàn.
Đôi mắt cô ta đầy hoảng loạn, đầu ngón tay bấu chặt xuống thảm, rượu đỏ vẫn nhỏ giọt tóc xuống.
Lệ Hành chậm rãi cúi xuống, giọng nói lẽo như sương giá giữa mùa đông:
“Động đến vợ con tôi, tôi tuyệt đối không tha.”
“Lệ… Lệ tổng…”
Lục Nhượng đứng bên cạnh, nuốt nước bọt, sắc mặt cứng đờ, gắng nặn ra một nụ giả lả:
“ chỉ là lầm… Thực ra tôi với của ngài… trước đây từng có chút quan hệ.”
Lệ Hành, người vốn đang bận trấn an tôi con, cuối cùng cũng chịu nhìn hắn ta một lần.
“Ồ?”
Ánh mắt anh ta u tối, không rõ cảm xúc.
“Cậu chính là người từng viết thư tình cho cô ấy?”
6.
Lục Nhượng sững người.
“Anh… Anh tôi ?!”
Tôi bảo Lệ Hành đưa con trai con gái vào xe chờ trước. Trước rời , anh ta liếc nhìn Lục Nhượng, giọng nói đầy ẩn ý:
“Tôi phải cảm ơn cậu.”
Lục Nhượng gượng , khó : “Hả?”
“Cảm ơn cậu, vì đã không giữ được một người phụ nữ tốt như Lâm Khê.”
Nhìn theo bóng lưng Lệ Hành khuất dần, Lục Nhượng khó giận dữ, cuối cùng không nhịn được mà chất vấn tôi:
“Trác Lâm Khê, rốt cuộc cô làm cách nào bám được vào Lệ tổng?!”
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Ra nước ngoài du học quen nhau.”
“Cô? Du học? Cô ra nước ngoài nào?!”
“Năm đó, tôi không kết hôn với anh, liền thi vào Thanh Bắc.”
Lệ là sinh viên tốt nghiệp Thanh Bắc, chuyện này không phải là lời đồn đại.
Tôi ngừng một lát, nhìn thẳng vào Lục Nhượng, giọng điệu vẫn bình thản:
“Không giống như kiếp trước, thanh xuân của tôi bị anh lãng phí, đến đôi tay của chính mình tôi cũng không thể giữ gìn.”
Ánh mắt hắn dao động.
Hắn nhớ về những mùa đông trước kia, đôi tay tôi bị đến mức nứt nẻ, chảy máu. Thế nhưng những năm đó, thứ tôi gắng bảo , với hắn mà nói lại hề quan trọng.
Sắc mặt Lục Nhượng ngày càng khó coi.
Tôi chậm rãi tiếp tục, giọng nói có phần dịu dàng hơn:
“Thỉnh thoảng, vào những lúc rảnh rỗi sau hoạt động tình nguyện, tôi hay chơi piano. Nhưng anh ấy luôn biến mất một lúc. Mãi sau này tôi mới , lần nào anh ấy cũng lau sạch nắp đàn trước tôi đến, còn chuẩn bị cả túi sưởi tay trong phòng. Anh ấy nói, đôi tay tôi là vốn liếng để chơi đàn, không thể sơ suất dù chỉ một chút.”
Lục Nhượng theo bản năng nhìn xuống tay tôi.
Bàn tay mềm mại, mịn màng, ngón tay thon dài, nước da căng bóng, không còn những vết chai sần hay nứt nẻ như trước.
Chuyện Lệ Hành bỏ ra một số tiền lớn để mua tặng tôi một cây đàn piano không phải lời đồn. Năm đó, để mừng sinh nhật tôi, anh ấy thực đã mất bao công sức để mang cây đàn vào nhà, chỉ để làm tôi vui.
Tôi khẽ :
“Lục Nhượng, kiếp trước, vì giấc mộng phát tài của anh, tôi chịu khổ bao nhiêu năm, tay chân nứt nẻ, một lòng chăm lo gia đình. Còn anh thì ? Anh dành cả một cuốn album đầy ắp hình ảnh của Trác Tân Tân, tiền kiếm được đều mang dỗ dành cô ta vui vẻ?”
Lục Nhượng giận dữ đấm mạnh vào tường.
“Cô không ! Bối cảnh nhà họ Trác… Tôi làm tất cả là vì tương lai của hai chúng ta!”
Tôi khẽ :
“ ? Đến cả chuyện có con với tôi anh cũng không chịu, cũng là vì tôi có cuộc sống tốt hơn à?”
Lục Nhượng đứng sững, môi mấp máy, mãi mới thốt ra được một câu:
“Vậy… cặp song sinh của Lệ Hành là con cô?”
Tôi bình thản đáp:
“Đương nhiên. Anh ấy ủng hộ tôi chơi đàn, ủng hộ tôi tốt nghiệp trở thành giáo viên dạy piano.”
“Anh ấy tặng tôi nhẫn, nhưng không bận tâm liệu tôi có thể đeo chơi đàn hay không.”
“Anh ấy yêu tôi, bảo tôi, cùng tôi có con, nhưng lại xót xa tôi phải chịu đau đớn vì sinh nở.”
“Những thứ anh chưa từng cho tôi, hoặc không cho tôi, anh ấy đều có thể làm được.”
Lục Nhượng nghẹn lời.
Hắn không cam lòng, giọng khàn đặc:
“Trác Lâm Khê, trước đây cô từng nói, cả đời này chỉ sinh con cho tôi. cô có thể cùng người đàn ông khác…?”