Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn cười gian xảo nhặt tấm nằm chỏng chơ dưới đất lên, dựa vào khung rồi lại tìm rượu uống tiếp.
Ta không dám quay lại nhìn, có thể nức nở trong tuyệt vọng.
“Trên người ta có một bàn tay giữ chặt lấy ta.”
Bàn tay bên cạnh khẽ nới lỏng, thư sinh bình thản “ồ” một tiếng, rồi nghiêm túc đáp:
“Nếu không có bất ngờ thì hẳn tay ta.”
4
thư sinh giúp ta cởi hết dây trói trên tay chân. Dưới ánh trăng mờ ảo, ta lờ mờ trông thấy xương cổ tay trắng đến phát sáng hắn.
Chẳng biết một kẻ gầy gò yếu ớt hắn lấy đâu sức lực tự mình thoát .
Thư sinh không giải thích , đưa tay về phía .
“Phía núi có một con đường nhỏ, cứ men theo , khoảng một canh giờ rưỡi có thể xuống núi.”
Ta vội níu lấy tay áo hắn, hỏi ngược lại: “Vậy huynh thì ?”
Thư sinh suy nghĩ một thoáng rồi lắc không nói.
Dù màn đêm ngày một đặc quánh, căn nhà tranh lại tối tăm khiến ta không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng ta vẫn cảm nhận sự mất mát và bất an mơ hồ toát từ hắn.
Ta nuốt nước bọt, rồi xoay người khom lưng xuống.
“Không đâu, ta thắc mắc tại thổ lại vô cớ bắt một thư sinh nghèo khó thật thà huynh, thì chân huynh đã chúng đánh gãy. thổ này quả thực ác độc, già trẻ bệnh tật đều không tha. Không , lại đây, ta cõng huynh .”
Thư sinh dường vẫn do dự, chần chừ mãi không động đậy.
Ta lắng nghe động tĩnh ngoài , nhẹ giọng thúc giục:
“Huynh đừng lo, ta khỏe lắm, mau lên đây, ta cõng huynh ! Nếu không thổ phát hiện huynh thả ta , chúng chắc chắn sẽ lấy mạng huynh !”
Cuối cùng thư sinh cũng ta thuyết phục. Hắn cúi người dựa vào lưng ta, hai cánh tay hờ hững choàng qua vai, rồi khẽ khàng dặn dò.
“ cẩn thận, đừng ta ngã đấy.”
Ta gật , nghiến răng vận hết sức bình sinh mới miễn cưỡng cõng hắn lên. Rõ ràng trông hắn chẳng có mấy lạng thịt, tại lại có thể nặng đến thế…
chưa kịp tự cổ vũ mình bước bước tiên trong đời, tấm cảnh ngoài kia lại một lần nữa người ta đá bay.
Ta mất thăng bằng, ngã sõng soài trên mặt đất, vô tình trở thành tấm đệm thịt cho thư sinh lưng.
Ngay , những tiếng hét thất thanh một đám nam nhân vang lên inh ỏi bên tai ta.
“Tống Vân Trì, ngươi nhà người ta vậy hả!”
Nếu ta có tội, xin hãy ông trời trừng phạt ta, chứ đừng bắt ta phải đứng giữa một đám người cao lừng lững với bộ dạng lấm lem bùn đất, nghe rối rít xin lỗi thay cho thư sinh.
Nam tử đứng trước mặt ta, người có cái giọng oang oang phường, khoa tay múa chân giải thích đuôi câu chuyện.
sơn này vô cùng hung hãn và xảo quyệt. Đường núi lại quanh co lắt léo, muốn tiễu ắt phải trả một cái giá rất đắt.
Thế nghĩ một diệu kế, người có vẻ ngoài ngây thơ dễ lừa nhất trong nhóm giả nạn nhân, trà trộn vào hang ổ thổ báo tin cho …
Tuy ta không hiểu một con tin thẳng ruột ngựa giống thư sinh này trà trộn vào thì có tác dụng , nhưng chẳng phải đã thành công rồi ?
Gã “ phường” trông cũng khá tuấn tú. Hắn nhìn thư sinh tỏ vẻ không vui, rồi khó khăn lắm mới mở lời.
“ đừng sợ, chúng ta đều lương dân, người tốt cả. Nếu Tống Vân Trì có chỗ nào mạo phạm thất lễ, tại hạ xin thay hắn tạ lỗi với . Hắn ở nhà nuông chiều quen rồi, tính tình trước nay có hơi thẳng thắn…”
Ta đưa tay xoa chiếc cằm va đập đến ê ẩm, tỏ vẻ thấu hiểu mà gật .
Gã “ phường” thở phào nhẹ nhõm, mấy người lại cũng vui vẻ bật cười sảng khoái. Bên ngoài dường có ánh đuốc đến gần.
Thiếu niên mặc áo gấm đứng gã “ phường” chắp tay hành lễ.