Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
cuối thu buốt tựa dao cắt, ta lặng lẽ dịch người lại gần thư sinh.
Lúc rời phủ, phụ đáng kính của ta có nói sắp xếp ta một cuộc tao ngộ lãng mạn, đặc biệt dặn mẫu chuẩn bị một bộ váy dài màu hồng cánh sen trang nhã.
Chất liệu chiếc váy quả là thượng hạng, mềm mại thoáng khí. có điều, nó khiến tấm mỏng manh của ta bị bắc gào thét gột rửa lạnh đến thấu xương.
Kết quả là, ta vừa mới vẻ yểu điệu thục nữ ngồi xe ngựa nửa đường thì đột nhiên tao ngộ một đám thổ phỉ vạm vỡ, kẻ cầm đao người vác búa, hò hét inh ỏi.
Nếu không phải ta rõ phụ ta gặp Bùi Kính – kẻ vừa dẹp loạn khải hoàn kinh, trước nay hành sự chưa từng theo lẽ thường – thì ta ngỡ rằng người nuôi ta khôn lớn, để gả một tên đầu đảng thảo khấu làm áp trại phu nhân.
Đúng là một cuộc gặp gỡ bất ngờ chết tiệt, ta quả thực không nên tin vị phụ đáng trông mong của mình.
2
thư sinh trông có vẻ yếu ớt, thật cũng yếu ớt vô cùng.
Hai bị trói sau lưng, cả người lười biếng dựa tường như đang nghỉ tạm.
Ta run rẩy chen vai bên cánh . tranh rách nát không mái quá đỗi lạnh lẽo, ngoài hơi ấm từ thư sinh bên cạnh, ta thật tìm đâu chỗ để sưởi ấm.
Ta thậm chí ngờ rằng, cần hai chúng ta nhắm thiếp , e là sẽ thấy ánh dương ngày mai.
Vì hành động của ta, thư sinh khẽ mở . cúi xuống nhìn ta, đôi đen láy ngập tràn kinh ngạc và hồ nghi.
“Vị hôn phu của nương… cứu nữ nhân khác, nên, nương… cũng tìm nam nhân khác sao?”
Ta run rẩy đáp lời: “Đại ca nghĩ đâu vậy. Nam nhân không giữ mình thì khác gì rau cải nát. Ta là… hôm nay lạnh quá thôi.”
thư sinh gật đầu tỏ vẻ hiểu. Ánh lướt qua vạt váy dính đầy bụi đất của ta, thần sắc có phần khó đoán.
“Cũng phải, tiết trời cuối thu nương vẫn vận y phục mùa hạ. Nếu thể nương có chỗ nào không ổn, sư huynh của ta có một y thuật.”
Ta: ???
Có lẽ biểu cảm của ta quá đỗi kinh ngạc, thư sinh dường như cũng có bối rối. mím đôi môi hơi nhạt màu, đắn đo một lúc nói tiếp:
“Bệnh não cũng có thể chữa.”
Ta không thể nhịn thêm nữa.
“Ngươi mới bị bệnh đó!”
3
Cánh cửa gỗ của đột nhiên bị một cước đá văng. Tấm cửa cũ kỹ va tường kêu lên mấy tiếng “kẽo kẹt” cuối cùng cũng gục ngã vì kiệt sức.
vốn bốn bề lộng , nay lại nâng cấp thành năm bề lộng .
“Ồn ào cái gì ồn ào, im ! Cả ba đứa bây sắp thành hồn ma dưới đao của bọn ta , hơi sức đâu cãi cọ?”
Ta sợ hãi nép sát người thư sinh. Nếu Thiếu Vũ lương tâm, hoặc Bùi Kính là con người, hy vọng bọn họ có thể báo phụ mẫu ta nơi ta đang bị giam giữ.
Mặc dù ngày thường ta hay làm vẻ đa sầu đa cảm, than thở nhân gian không đáng sống, nhưng thực tâm ta chưa chết nào.
Ta qua thấy các tiểu thư khuê các khác đều thở than như vậy, nên cũng tỏ hoà đồng, giả vờ mình là một trong số họ. Ta thật sự không chết đâu.
Trong bóng tối, một bàn dò dẫm đưa tới, từ từ ôm ta phía sau. Vòng của thư sinh trở nên ấm áp hơn, nhưng ta lại sợ đến độ hai hàm răng cứ va nhau lập cập.
Trong có hai người, của thư sinh bị trói sau lưng, ta thì bị trói trước ngực. Vậy bàn thừa là của ai chứ???
Tên thổ phỉ đứng ở cửa không vì uống quá nhiều hay vốn kém.
lè nhè chửi rủa ta và thư sinh vài câu sự thấp hèn của nữ nhân, lại quay sang mắng nhiếc đống gỗ mục ở góc vài câu sự vô dụng của đám nam nhân.