Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ khổ cho ta, người đã bị hắn vô tình làm rung động trái tim đêm đó, chỉ có thể vừa nghe mẫu thân kể lể những thủ đoạn cao tay của Thiếu Vũ, vừa ngắm trăng than thở cho mối tình thầm lặng chưa bắt đầu đã kết thúc của mình.
Ta thu lại tâm tư không dám làm phiền thêm nữa. Nếu kết cục của việc cứu người là bị một người mình không thích quấy rầy không dứt, thì sau này còn ai dám làm việc tốt nữa?
Thư sinh cũng không phải không biết nhà ta, nếu hắn muốn gặp ta, ắt sẽ có thể đến gặp ta.
Chuyến viếng thăm của Bùi Lão Hầu gia cũng không đến nỗi muộn. Ngay ngày thứ hai sau khi phụ thân ta trả lại tín vật, ông đã tức dẫn Bùi Kính đến tạ lỗi.
Bùi Kính vận một bộ cẩm y màu đen, cả người toát ra một luồng khí tức sợ khiến người lạ khó lòng đến gần.
Khi các bậc trưởng bối đang nói chuyện trong phòng, hắn đã chặn ta lại khi ta định về phòng, sắc mặt lạnh nhạt không rõ ý đồ.
“ này đến đây là do mẫu thân ta lấy cái ra ép buộc. Ta đã có Thiếu Vũ rồi, ta và ngươi không có bất kỳ khả năng nào cả.”
Ta gật đầu.
“Ồ.”
Bùi Kính dường như không hiểu được thái độ của ta. Hắn lại một nữa chặn đường ta khi ta định xoay người rời đi, lời lẽ càng thêm khó nghe.
“Ta và Thiếu Vũ lưỡng tình tương duyệt, nếu ngươi biết điều thì đừng cố gắng chen chân vào hai chúng ta nữa. Hãy giữ chút thể diện cho bản thân mình đi.”
11
Ta từng nghe mẫu thân kể vì sao phụ thân lại định ra hôn sự này cho ta. Không chỉ vì dung mạo của Bùi Kính, mà còn vì nếu ta gả vào Hầu phủ, sẽ không có ai trong nhà hắn dám vượt mặt ta.
Thế lực của Bùi Hầu phủ đã suy yếu. Tước quân công mà tổ tiên họ giành được, năm tháng đã bị hết thế hệ con cháu ăn chơi trác táng này đến thế hệ phung phí đến cạn kiệt.
Thánh thượng đã có ý định giáng tước, cho đến khi Bùi Kính bắt đầu nổi lên.
Mặc dù trong tay phụ thân ta không có nhiều thực quyền, nhưng người lại có mối quan hệ rất tốt với đương kim Thánh thượng. Thời niên thiếu, người từng là thư đồng của Thiên tử, nay lại là Thái tử Thái phó, cận thần của cả hai quân vương. Đối với một Bùi Kính vừa mới bước chân vào triều đình, đây chính là một sự trợ giúp hiếm có.
Vì thế, Bùi Lão Hầu gia không muốn từ bỏ khả năng kết thân với nhà ta.
Ta nghi hoặc nhìn Bùi Kính từ trên xuống dưới.
Ta chỉ mới nghe nói Hầu phủ vinh quang không bằng năm xưa, chứ chưa từng nghe nói nhà Bùi Lão Hầu gia lại nghèo đến mức không mời nổi cho Bùi Kính vài tiên sinh dạy học.
Chỉ cần là người bình thường có đầu óc, sẽ không ai nói ra những lời thiếu suy như vậy.
Ta trấn tĩnh lại, nhếch mép nói.
“Bùi Thế tử, đây là nhà của ta, không phải nhà của ngài. Là ngài đến nhà ta, chứ không phải ta đến nhà ngài. Sao lại nói như thể ta mới là người cứ bám riết lấy không buông vậy?”
Bùi Kính sững người, vẻ mặt thoáng nét hoang mang.
Ta không muốn biết hắn và Thiếu Vũ rốt cuộc có những khúc mắc gì, cũng không muốn dây dưa với loại nam nhân ngực to không não này.
Ta khinh khỉnh liếc hắn một cái, rồi vội vàng cùng nha hoàn người rời đi.
So sánh hắn với khăn gối của phụ thân ta, quả thực là đã đề cao hắn rồi.
12
Cũng không biết phụ mẫu ta và họ đã đàm phán ra sao, tóm lại là dạo gần đây ta sống khá yên ổn.
Tiết trời vào đông, cũng gần đến ngày sinh thần của mẫu thân. Ta đặc biệt một ngày nắng đẹp, dẫn theo thị nữ đến tiệm ngọc thạch quen thuộc để quà cho người.
Dân tình ở kinh thành khá cởi mở, đối với nữ tử khuê các cũng không có nhiều ràng buộc. Trên đường phố, nam thanh nữ tú vui chơi, xen lẫn những tiếng rao hàng của tiểu thương, nhìn đâu cũng thấy một khung cảnh náo nhiệt phi thường.
Ta cho xe ngựa dừng ở một nơi rộng rãi, rồi cùng Nguyệt Như đi bộ vào sâu trong phố.
Còn chưa đi được bao xa, đã bị Nguyệt Như cẩn thận kéo nhẹ tay áo.
“Tiểu thư, người xem, đó… có phải là Thiếu Vũ không?”
Ta nhíu mày đầu nhìn lại. Trước một quầy hàng ven đường, một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, xiêm y lộng lẫy đang dựa vào lòng một nam tử có vẻ mặt lạnh lùng.
Hai người thân mật nép vào nhau, quả là một đôi nam tài nữ mạo. Không phải Thiếu Vũ và Bùi Kính thì còn có thể là ai?
Ta còn chưa kịp rời mắt, Thiếu Vũ đã ngẩng đầu lên, dường như đã phát hiện ra ta.
Ngay tức, nàng ta như thể gặp phải ác nhân trời đánh nào đó, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, những ngón tay trắng nõn mềm mại cũng siết chặt lấy tay áo Bùi Kính, nước mắt chực trào, dáng vẻ như khóc đến nơi.
Ta nghi hoặc Nguyệt Như đang đi bên .
“Trước kia lúc Thiếu Vũ hầu hạ ta, có mắc bệnh cấp tính gì không? Trông bộ dạng của nó, hình như phát bệnh rồi.”
sau bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói quen thuộc đến lạ.
“Ngốc , nàng ta đang diễn kịch cho ngươi xem đó!”
13
Duyên phận đôi khi thật kỳ lạ và khó lường.
Ta vui mừng người lại, chàng thư sinh mà ta mong bấy lâu nay đang đứng ngay sau lưng ta, tay còn bưng một bát hoành thánh nóng hổi.
Gặp hắn dưới ánh mặt trời, hắn dường như còn trắng hơn, gương mặt vốn bình thường cũng trở nên thanh tú lạ thường.
Hắn xuống nhìn ta, giọng nói trong trẻo, ấm áp dễ nghe.
“Có muốn cùng ăn một bát hoành thánh không? Ngon lắm đó.”
Ta vội vàng quên đi bát cháo ngọt, ba miếng bánh táo vàng và hai cuốn bánh trứng như ý đã ăn sáng nay trên xe ngựa.
“Có chứ, ta thích ăn hoành thánh nhất.”
Thư sinh cười nhẹ, ra hiệu cho ta đi theo hắn vào trong ngõ. sau bỗng vang lên một giọng nói phá đám.
“Ngươi dọa A Vũ thành ra thế này, chẳng lẽ định cứ thế mà đi sao?”
Ta đứng bên thư sinh, bỗng đến một câu nói của người xưa.
Họa là nơi phúc tựa vào, phúc là nơi họa ẩn náu.
Cổ nhân, quả không lừa ta.
Bùi Kính ôm Thiếu Vũ mềm mại như không xương, tức giận đùng đùng tiến về ta và thư sinh.
Cũng không biết rốt cuộc ta đã gây ra tổn thương tinh thần gì cho Thiếu Vũ, lẽ nào ta đã làm chướng mắt nàng ta sao?
Giọng thư sinh đầy vẻ nghi hoặc.
“Đó không phải là nha hoàn của ngươi sao?”
Ta ngơ ngác, nhưng thành thật gật đầu.
Hắn lại : “Sắc mặt nàng ta đột nhiên biến đổi như vậy, là phát bệnh sao?”
Ta nhìn bộ dạng ngang ngược vô lý của Bùi Kính lúc này, lại ngoan ngoãn gật đầu.
Thư sinh hắng giọng.
“Hai người các ngươi đừng có đây nữa. Nha hoàn trong lòng ngươi trông như đang mắc bệnh nặng gì đó, bản thân ngươi không kiêng kỵ thì cũng phải cho người chứ, tránh xa chúng ta ra một chút.”
Mặt Bùi Kính tức đến tím lại, ấn đường dường như cũng biến thành màu đen.
Hắn chau mày quát : “Ngươi là cái thá gì? Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng sao?”
Thiếu Vũ cũng sững người tại chỗ, nàng ta cắn chặt môi dưới, ánh mắt lộ vẻ hung tợn, tức giận đến mức như ngất đi.
Ta thực sự rất thích cái miệng này của thư sinh, hắn nói câu nào cũng thật dễ nghe!
Thư sinh không thèm để ý đến họ, chỉ liếc mắt về ta.
Hắn mở lời, giọng điệu nghe kỹ dường như có chút tủi thân.
“Đừng để ý đến họ nữa, đi ăn hoành thánh với ta đi, bát này nóng , tay ta đau.”
Ta nhìn kỹ lại, quả nhiên những ngón tay thon dài đều đặn của hắn đã có vài vệt đỏ ửng. Ta vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn về quán hoành thánh trong ngõ.
Suy một lúc, ta lại đầu lại, lạnh lùng cảnh cáo.
“Bùi Kính, sau trước khi làm gì thì hãy động não một chút. Khế ước bán thân của Thiếu Vũ còn đang được cất trong rương ở khuê phòng của ta đấy.”
Nếu không khiến họ kiêng dè, với thủ đoạn của Bùi Kính, lỡ như hắn làm tổn thương tiểu thư sinh của ta thì ta phải làm sao đây!
14
Quán hoành thánh trong ngõ tuy nhỏ nhưng hương thơm lại rất đậm đà.
Tiểu thư sinh bưng bát một chỗ ngồi ở góc khuất, rồi gọi thêm một bát nữa từ bà lão bán hàng.
Đến khi phần của ta được mang lên, bát hoành thánh của tiểu thư sinh đã nguội bớt.
Hắn cầm chiếc thìa sứ trắng, ăn từng miếng một rất ngon lành.
Ta cắn một miếng, là nhân rau tề thái, thịt băm rất nhuyễn, trên mặt nước dùng nổi vài giọt dầu óng ánh, điểm xuyết thêm một ít hành lá.
Quả thực rất thơm.
Bây giờ không phải giờ cơm, quán không có nhiều khách, ta nhỏ giọng nói với thư sinh đang chăm chú ăn ở đối diện.
“Nhà ta ở đông thành.”
Lông mi của thư sinh rất dài, vừa rậm vừa dày. Hắn chớp mắt cười với ta.
“Ta biết.”
Ta đỏ mặt đầu, chẳng trách người ta thường nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi! Ta thực sự cảm thấy tiểu thư sinh chỗ nào cũng khiến ta yêu thích.
Dáng ăn của hắn rất đẹp, ngón tay cũng rất đẹp, thon dài như ngọc, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ có điều những vết đỏ ở đầu ngón tay đã chuyển thành màu đỏ sậm.
Càng làm nổi bật làn da trắng của hắn.
Ta thở dài, đau lòng nói:
“Lát nữa huynh theo ta về nhà, hoặc cho ta biết chỗ ở của huynh, ta sẽ mang cho huynh một ít thuốc mỡ thượng hạng.”
Tiểu thư sinh thờ ơ liếc nhìn.
“Không sao đâu.”
Ta không đói, dùng thìa nghiền nửa cái hoành thánh, đưa vào miệng nhai kỹ. Bỗng lại nghe tiểu thư sinh nói.
“Lúc nãy thấy ngươi đứng ở đó, ta vội nên bưng cả bát chạy , ngươi đừng lo, không đau đâu.”
Ta cảm thấy miếng hoành thánh trong miệng dường như đã biến thành ngọt. Mẫu thân ơi, làm sao bây giờ, con muốn định chung thân với hắn.
15
Thư sinh cùng ta đến tiệm ngọc thạch. Khi ta đang cẩn thận lựa ngọc liệu, hắn tò mò bên .
“Ngươi luôn thích những thứ này sao?”
Ta vừa chăm chú xem xét vừa gật đầu đáp.
“Đúng vậy, hồi nhỏ ta cũng thích, nhưng lúc đó không biết xem, chỉ biết những miếng to để mua về chơi, tiền tiêu vặt đều tiêu hết vào đây.”
Nguyệt Như đứng bên cười bổ sung.
“Năm đó tiểu thư mang về nhà toàn những khối ngọc liệu, khối nào khối nấy cũng to, phòng ngủ không còn chỗ để nữa. Phu nhân không còn cách nào đành phải cho người mài tất cả những khối ngọc đó thành một kiểu ngọc bội giống nhau, nô tỳ phải đựng đến hơn hai hộp gỗ mới hết đó!”
Ta cũng chìm vào hồi ức.
“Đúng rồi, những miếng ngọc bội đó chất ngọc đều không tốt, ta hình như đều đã tiện tay cho người hết rồi.”
Tiểu thư sinh : “Đều cho ai hết rồi?”
Ta cố gắng suy , nhưng không thể ra được gì, đành phải áy náy nhìn hắn.
“Ta không nữa. Hồi nhỏ ta từng bị bọn buôn người bắt cóc, sau khi trở về thì bị sốt cao, từ đó về sau, ký ức trước kia có phần mơ hồ. Nhưng huynh đừng lo, ta tuyệt đối không bị sốt đến ngốc đâu!”
Ta trước nay kết giao với người luôn lấy thành thật làm đầu, nhưng đầu gặp gỡ ta và thư sinh lại không được tốt đẹp cho lắm.
Ta thật sự có chút sợ thư sinh sẽ ta có vấn đề về đầu óc.
Tiểu thư sinh nhìn dáng vẻ căng thẳng của ta, mím môi cười, trông có vẻ có phần trêu chọc.
“Ngươi rất thông minh, không ngốc đâu.”
Ta hài lòng tiếp tục ngọc liệu, cuối cùng cũng tìm được một miếng ưng ý. Vừa định gọi chưởng quỹ đến gói lại, thì lại nghe thấy tiểu thư sinh thất vọng lên tiếng.
“Mắt nhìn của ngươi thật tốt, không giống ta, dù có tiền trong người cũng không biết phải mua thế nào.”
Ta chỉ muốn tự đấm vào cái đầu gỗ này của mình.
Đúng vậy, tiểu thư sinh đã giúp ta nhiều như vậy, tại sao ta lại không đến việc tặng hắn thứ gì đó chứ!
16
Ta bảo Nguyệt Như trả tiền cho chưởng quỹ và đưa bản vẽ cho sư phụ, rồi lén lút kéo tiểu thư sinh đến một nơi vắng vẻ.
“Cái đó, ta có một miếng ngọc bội treo quạt do tự tay ta điêu khắc…”
Còn chưa nói hết câu, ta đã thấy mắt tiểu thư sinh sáng lên rạng rỡ.
Thật sự là yêu!
Hắn thuận theo lực kéo tay áo của ta, khẽ người xuống, :
“Có thể tặng cho ta sao?”
Ta bị sự tiếp cận của hắn làm cho xấu hổ không thôi, chỉ có thể giả vờ không quan tâm mà nghiêm túc gật đầu.
“Đương nhiên, nhưng tay nghề của ta không bằng các sư phụ thợ thủ công, miếng ngọc bội đó cũng không được tinh xảo cho lắm.”
Tiểu thư sinh chăm chú nhìn ta, nụ cười trong mắt hắn dù có dùng hàng mi rậm che đi cũng không thể giấu được.
“Không sao, chỉ cần không phải là tặng cho cả chục cả trăm người là được rồi.”
Tiểu thư sinh đây là đang ghen sao, chắc hẳn hắn cũng có chút hảo cảm với ta rồi.
Ta mơ màng bị hắn đưa lên xe ngựa, về đến phủ mới ra, ta lại quên họ tên, nhà của hắn ở đâu.
Mỹ nhân kế! Đúng là mỹ nhân kế! Chuyên làm hỏng chuyện chính của ta.
Ta buồn bã cất miếng ngọc bội luôn đặt trên bàn trang điểm vào trong túi thơm mang theo bên mình.
sau gặp hắn, ta nhất định phải kỹ!
17
Ta còn chưa kịp lên kế hoạch cho ra phủ tiếp theo, thì đột nhiên trên cung truyền khẩu dụ, lệnh cho ta tức vào cung.
Ta cung kính quỳ trên nền điện lạnh lẽo, lén lút sang nhìn sắc mặt của phụ mẫu.
Ừm! Rất không tốt! Ta càng thêm lo lắng.
Bùi Kính quỳ ở bên kia, lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Không phải chứ? Bùi Lão Hầu gia thật sự không định mời cho hắn vài tiên sinh dạy học sao? Bây giờ nhìn thấy hắn là ta lại thấy phiền lòng.
Hoàng thượng ngồi ở trí chủ tọa, gương mặt uy nghiêm không giận mà uy. Ngài phất tay ra hiệu cho chúng ta đứng dậy, giọng nói cũng mang theo khí thế của một bậc quân vương.
“Bùi Kính, ngươi nói muốn vì một tỳ nữ mà thoát thân phận nô tỳ, cầu xin ân điển, chuyện này có liên quan gì đến nha đầu nhà họ Thẩm?”
Bùi Kính lại người hành lễ.
“Bẩm Hoàng thượng, Thiếu Vũ vốn là thị nữ thân cận của Thẩm tiểu thư, khế ước bán thân hiện đang nằm trong tay Thẩm tiểu thư.”
“Ồ?”
Giọng Hoàng thượng không rõ vui giận.
“Trẫm nghe nói, hai nhà các ngươi vốn đã định thân, bây giờ là vì một tỳ nữ mà hủy bỏ hôn ước? Như vậy, kẻ nô tài phản chủ này bị loạn côn đánh .”
Đồng tử của Bùi Kính co lại, hắn vội vàng quỳ xuống.
“Bẩm Hoàng thượng, thần lúc nhỏ nghịch ngợm, đã từng lén trèo tường ra phủ đi chơi. Ngày đó không may chọc phải đám ăn mày lưu manh trên phố, nếu không phải Thiếu Vũ ra tay cứu giúp thì thần đã trong tay bọn chúng rồi.”
Hoàng thượng dường như khẽ cười một tiếng, ta không thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào thiên nhan, không thể phân biệt được thật giả.
“Đó là chuyện ngươi và tỳ nữ đó, đối với nha đầu nhà họ Thẩm mà nói, nô tỳ này là kẻ đã cướp đi hôn ước của chủ tử.”
Bùi Kính tức quỳ rạp xuống đất, trong lòng ta bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
“Không phải vậy, thần… hủy hôn ước với Thẩm tiểu thư, là vì hôm trước ở ngoại ô, Thẩm tiểu thư đã từng ở cùng một nam nhân lạ mặt trong một căn nhà tranh rách nát, suốt một đêm.”
18
Phụ thân ta tức đến đỏ cả mắt.
“Hỗn xược! Tên tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi dám ăn nói hàm hồ vu khống!”
Bùi Kính mặt không biểu cảm, hắn nhìn ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ác ý.
“Thái phó đại nhân trong lòng hiểu rõ, những lời này của ta có phải là vu khống hay không. Thẩm tiểu thư và nam nhân không rõ lai lịch đó, hôm còn ở trên phố cử chỉ thân mật…”
Hắn còn chưa nói hết, ngoài bỗng vang lên tiếng động nhẹ, ngay sau đó ngự tiền thái giám nhỏ giọng gõ .
“Bẩm Hoàng thượng, Cung Thận Vương gia cầu kiến.”
Hoàng thượng lên tiếng: “Cho vào.”
Hay lắm, đông người như vậy. Xem ra, ta sẽ nổi danh hơn cả phụ thân ta rồi.
phòng được đẩy ra, một nam tử trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị bước vào. Ngược sáng, ta không nhìn rõ, chỉ lờ mờ thấy sau lưng ông ta còn có một nam tử trẻ tuổi.
Trời lạnh như vậy, nam tử đó tay còn cầm một chiếc quạt xếp phe phẩy. Ta thầm chế nhạo, đúng là không biết lạnh.
Còn chưa kịp chế nhạo xong, nam tử trẻ tuổi đó đã đến gần. Bóng người thon dài bước ra từ sau lưng Cung Thận Vương gia. Sau khi nhìn rõ dung mạo của hắn, ta không kinh ngạc đến ngẩn người.
Hắn thực sự rất đẹp, mày như họa, da trắng như tuyết, một đôi mắt phượng long lanh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, toát lên vẻ phong lưu.
Dung mạo của Bùi Kính đã đủ xuất chúng, nhưng so với hắn, gần như hoàn toàn không có khả năng so sánh.
Ta kiên định thu hồi ánh mắt, tuy ta yêu cái đẹp, nhưng ta đã có tiểu thư sinh rồi.
công tử này dù có đẹp đến đâu cũng không thể bằng hắn được.
19
Giọng Hoàng thượng dường như mang theo ý trêu chọc.
“Vân Trì sức khỏe đã tốt hơn chưa?”
Ta sững người, rồi nhìn thẳng vào nam tử trẻ tuổi vừa hành lễ xong.
Giọng nam tử đó trong trẻo, âm sắc như trước đây.
“Bẩm Hoàng bá phụ, đã không còn gì ngại ạ.”
Hoàng thượng lơ đãng nghịch chiếc nhẫn trên tay.
“Hôm nay đến tìm trẫm, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Tiểu thư sinh, không, phải nói là Vương phủ Thế tử Triệu Trinh khẽ nhếch môi cười.
“Đến để làm chứng cho Thẩm tiểu thư, người ngày đó cùng nàng ấy bị nhốt ở chỗ thổ phỉ không phải là nam nhân không rõ lai lịch nào cả, mà là ta.”
Tên nam nhân ghét! Dùng một khuôn mặt giả để lừa ta!
Triệu Trinh lại nói tiếp: “Thẩm tiểu thư đức hạnh vô cùng tốt, cùng với ta và Tập Chiêu đã bắt giữ được toàn bộ bọn thổ phỉ, đối với quốc gia và dân chúng đều là một việc được tuyên dương.”
“Nhưng từ miệng này thốt ra, lại trở thành không rõ ràng, giống như là tư hội.”
Hình dáng đôi môi của hắn rất đẹp, màu sắc hơi nhạt, những lời nói ra hợp ý ta như mọi khi.
“Quả nhiên người có tâm địa bẩn thỉu, nhìn cái gì cũng thấy bẩn thỉu.”
Ta tán thưởng gật đầu, khi hắn nhìn , ta lại khẽ hừ một tiếng đi không nhìn hắn nữa.
Lừa ta, tên lừa đảo.
Triệu Trinh là nhi tử duy nhất của Cung Thận Vương gia, từ nhỏ đã là một kẻ bệnh tật. Nghe nói đã theo Du Thần y dưỡng bệnh ở Giang Nam, mười năm chưa từng trở về, chẳng trách phụ thân ta không tra ra được hắn.
Sắc mặt Bùi Kính xám xịt, hắn bị Hoàng thượng nhẹ nhàng đuổi ra ngoài. Ngay lúc lui ra, Triệu Trinh đột nhiên lại lấy ra vài thứ gì đó, nói.
“Thật ra nói ra thì ta và đã có duyên phận, miếng ngọc bội này cũng có thể coi là tín vật định tình của chúng ta lúc đó.”
Ta nhìn kỹ, hình dáng có chút quen thuộc, Bùi Kính thì lại ngây người đứng tại chỗ.
“Người cứu ta rốt cuộc là Thiếu Vũ hay là ngươi?”
Không ai trả lời hắn, dưới ánh mắt đầy ẩn ý của Triệu Trinh, hắn thất thần lui ra ngoài.
20
Hắn vừa đi, mọi người trong điện dường như đều được giải thoát một sự ràng buộc nào đó.
Cung Thận Vương gia thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị, tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
“Không ngờ đấy, Thẩm Thái phó, cuối cùng chúng ta lại thành thông gia.”
Phụ thân ta tức giận nói: “Thúc Hoài! Ta đã tra Tống Vân Trì lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Hoàng thượng cười : “Trẫm biết, nhưng Vân Trì đã cầu xin đến tận chỗ trẫm rồi, trẫm không thể nói rõ được.”
Triệu Trinh đến bên ta, đưa thẳng chiếc quạt đến trước mặt ta, đôi mắt phượng long lanh, nhìn ta đến mức tim đập thình thịch.
“Ngọc bội treo quạt của ta đâu?”
Ta tức giận trả lời: “Không cho huynh nữa.”
Triệu Trinh mím môi, tỏ vẻ tủi thân.
“Là Tập Chiêu làm cho ta mặt nạ da người, hắn nói mặt của ta không hợp để làm con tin. Nhưng hắn không ngờ lớp da này phải mất hơn một tháng mới bong ra được, ta cũng rất muốn đi tìm nàng.”
Ta không nói gì, tay mò mẫm trong túi thơm, mặt lạnh lùng đeo lên cho hắn, nhưng không kìm được tò mò.
“Những miếng ngọc bội huynh vừa cầm trên tay?”
Triệu Trinh “ừm” một tiếng.
“Nàng rất biết gieo rắc tình cảm khắp nơi, hai hộp ngọc bội tặng cho từng người một.”
Hai chúng ta nhỏ giọng nói chuyện, đến khi ta phản ứng lại, phụ thân ta đã cùng Cung Thận Vương gia bắt đầu bàn bạc về ngày lành tháng tốt rồi.
Mẫu thân ta càng nhìn Triệu Trinh càng thích, chỉ muốn ngay tức định đoạt chuyện của hai chúng ta.
Ta kéo tay áo Triệu Trinh.
“Có phải là nhanh không?”
Triệu Trinh đầu nhìn ta, ánh mắt chuyên chú.
“Nhanh sao? Ta bây giờ chỉ muốn cưới nàng về nhà ngay tức thôi.”
21
Việc định thân, nạp thái đều diễn ra rất nhanh chóng.
Trong thời gian đó, Bùi Kính có đến tìm ta, hắn trông như đã đêm không ngủ, thái độ vừa thấp hèn vừa thương.
“ , là ta đã nhầm người, người ngày đó cứu ta là nàng, là Thiếu Vũ đã lừa dối ta.”
Ta không muốn nói nhiều với hắn. Triệu Trinh nói, hắn tìm được trong kho nhà một khối ngọc liệu cực cực tốt, lát nữa sẽ đến đón ta nhà hắn chiêm ngưỡng, nói là có thể điêu khắc thành một vật trang trí hình hoa sen. Ta rất mong chờ.
Bùi Kính lại nói tiếp: “Là ta đã gặp nàng trước, ta chỉ là tự tin, , nàng có thể cho ta một cơ hội không?”
Còn chưa đợi ta nhíu mày gọi gia nhân đánh hắn ra ngoài, giọng của Triệu Trinh đã từ sau truyền đến.
“Ngươi trông cũng không ra làm sao, mà cũng thật đẹp.”
Sắc mặt Bùi Kính tối sầm lại, ta thân mật đi đến bên Triệu Trinh, hai chúng ta đều không thèm để ý đến hắn nữa.
Sau này không còn nghe tin tức gì về Bùi Kính nữa. Nghe nói Thiếu Vũ dường như đã có thai, nhưng không biết vì sao lại bị sảy thai.
ngày trước khi ta thành thân, Thiếu Vũ khóc lóc quỳ trước nhà ta, nói rằng mình bị mỡ heo che mắt, cầu xin ta tha thứ, để có thể trở lại hầu hạ bên ta.
Ta cho người mang khế ước bán thân của nàng ta cùng với nàng ta áp giải về Bùi Hầu phủ.
Ta tuy không có nhiều tâm cơ, không thích gây thù chuốc oán với người , nhưng ta cũng không phải là người có lòng thương người bao la.
Không có lý do gì mà ai đó làm tổn thương ta, chỉ cần khóc lóc vài câu là ta sẽ tha thứ.
Ngày thành thân, vô cùng náo nhiệt.
Gia đình ta và gia đình Triệu Trinh sống với nhau rất hòa thuận, Hoàng thượng còn đặc biệt ban cho phụ thân ta một căn nhà ngay sát Cung Thận Vương phủ.
Bức tường ở đã được đập thông, xây dựng thành một cánh cổng mặt trăng vô cùng đẹp mắt.
Triệu Trinh nắm lấy lòng bàn tay ta, ấm áp lan tỏa.
Hắn đầu, giọng nói trong trẻo trầm xuống, mang theo một tầng khàn khàn khó tả.
“Nguyện cùng , tối bên nhau, bạc đầu không rời.”
22 Tống Vân Trì
Mẫu thân ta sinh ta bị khó sinh, sự ra đời của ta gần như đã lấy đi nửa mạng sống của bà, và ta cũng chỉ còn lại nửa mạng.
Sinh ra trong hoàng gia, được nuôi dưỡng bằng vô số thiên linh địa bảo, cũng chỉ miễn cưỡng sống ngày.
Thái tử biểu ca nói ngày rằm có hội đèn lồng, chuẩn bị chu đáo dẫn ta ra ngoài chơi, không ngờ chỉ một lúc không để ý, ta đã rơi vào tay bọn buôn người.
Trong căn nhà nhỏ tối tăm, lạnh lẽo, nhốt đầy những đứa trẻ chẳng rõ bị bắt cóc từ đâu, chỉ chờ khi cổng thành đóng lại liền có người tìm mọi cách đưa chúng ra thành.
Có lẽ vì ta sức khỏe không tốt nên người nhỏ con, bọn chúng cũng tưởng ta còn nhỏ tuổi.
Đang lúc ta co ro một góc chờ , một nữ hài bỗng chui vào vòng tay ta.
Nữ hài trông rất yêu, không khóc lóc thảm thiết như những đứa trẻ .
Ta lùi về sau, nhưng không tránh được.
Nữ hài rất thích nói chuyện, chỉ vài ba câu đã khai ra tên họ, nhà ở đâu, thích ăn bánh táo, thích đồ ngọt.
Ta lơ đãng đáp lời, đầu óc mê man chỉ còn lại hai phần tỉnh táo.
Trong cơn mơ màng, ta bỗng nghe thấy nữ hài nắm lấy tay ta, nói thích ta.
Ta nhếch mép cười châm biếm nói với nữ hài.
“Một người nhàm chán và đoản mệnh như ta, sẽ không ai thích đâu.”
Nữ hài tức phản bác: “Ai nói! Huynh rất ấm, huynh giống như mặt trời nhỏ! Ta chính là thích huynh.”
Ta sững người, đẩy nữ hài ra xa một chút.
“Đó là vì ta đang sốt, ngươi tốt nhất nên tránh xa ta ra.”
Hốc mắt nữ hài hơi đỏ, run rẩy làm nũng.
“Đừng mà, ta thật sự rất sợ lạnh.”
Ta biết thực ra nữ hài đang sợ, nếu chúng ta đều phải , thì nữ hài có thể ấm áp được một lúc hay một lúc vậy.
Ta không nói gì nữa.
Trong cơn mê man, ta bỗng cảm nhận được nữ hài nhét vật cứng vào trong túi áo ta, ta nghe thấy nữ hài nói.
“Ca ca, huynh trông thật đẹp, huynh là người đẹp nhất ta từng thấy. Ta cho huynh hết tất cả ngọc bội trên người ta, đợi ta lên, ta sẽ gả cho huynh được không?!”
Ta không còn sức để trả lời nữ hài.
Ừm, nếu ta có thể lên.
Ta cảm nhận được bàn tay mềm mại của nữ hài đặt lên thái dương đang đau đến gần như ngất đi của ta, từ từ xoa bóp.
“Huynh không nói gì, vậy ta xem như huynh đồng ý rồi nhé! Cứ quyết định như vậy đi.”
…
Sau khi tỉnh lại sau cơn sốt cao, ta đã ở Giang Nam, thần y nói nếu ta muốn sống thì không được rời Giang Nam.
Ta nhìn túi ngọc bội nhỏ được mẫu thân ta cất cẩn thận đặt bên gối. Nếu ta còn có thể trưởng thành…
Ông trời thương ta, ta ở Giang Nam mười lăm năm, cuối cùng cơ thể cũng khỏe mạnh như người thường.
Trên đường về kinh gặp phải một hang ổ thổ phỉ, ta thờ ơ nghe theo lời Tập Chiêu, lấy thân làm mồi nhử, dù sao cũng không có nguy hiểm gì .
Cũng là căn nhà tối tăm đó, cũng là cái lạnh đó.
Đôi mắt trong veo như mắt mèo của thiếu nữ ngây thơ, thiếu nữ run rẩy chui vào vòng tay ta.
“ tiệt, trời hôm nay thật là lạnh người.”
Ta đầu nhìn nàng.
Ừm, ta đã lên trở về rồi, nàng là của ta.