Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta nhìn chằm chằm vết sẹo, óc bỗng đau nhói — chiến trường cát vàng mịt mù, thiếu niên mặc giáp bạc che chắn cho ta ở thân, lạc của địch quân xé gió bay tới, cắm phập xương quai xanh bên phải của chàng…

Cơn đau dữ dội khiến ta tối sầm mặt , mồ hôi lạnh bên thái dương nhỏ giọt, hòa hồ. mảnh ký ức vỡ nát điên cuồng va đập trong tâm trí, gào thét đòi phá tan gông cùm.

Sư tỷ nói, mấy năm trước ta sốt cao làm hỏng óc, nên đã quên hết chuyện cũ. Nhưng dạo gần đây, ta hay nhớ về chiến trường cát vàng mịt mù, nhớ về thiếu niên mặc giáp bạc mình đầy máu ấy.

Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao vết sẹo xương quai xanh của Tiêu Thừa Cảnh giống hệt của hắn?

“Lục Chiêu!” Tiếng thở dốc khàn đặc và gấp gáp của Tiêu Thừa Cảnh kéo ta về dòng suy nghĩ mông lung.

Sắc đỏ trong mắt hắn càng đậm hơn, mu bàn nổi đầy gân xanh, cơ thể run bần bật: “Ngươi… mau đi đi! của ta sắp không khống chế được nữa rồi!”

Vệt văn Xích Viêm đã lan trán hắn. Ta biết không thể trì hoãn thêm được nữa, bèn gạt bỏ hết tạp niệm, nhanh chóng áp lòng bàn khí huyệt ở bụng của hắn.

“Vương gia, thuộc hạ sẽ vận công giúp ngài ép .”

Xuyên Quyết vận hành với tốc độ cao nhất, sương lạnh bốc quanh , khí lạnh ngón ta lan tỏa làn da nóng bỏng của Tiêu Thừa Cảnh.

Xuyên Quyết?!” Tiêu Thừa Cảnh đột nhiên ngửa , yết hầu trượt dữ dội.

“Ngươi học được nó đâu? Rốt cuộc ngươi là ai?”

3

“Tập trung!” Ta ngắt lời hắn, lòng bàn di chuyển , đè đản trung huyệt của hắn.

Dược của tình và nhuyễn cân tán, sự càn quét của Xuyên Quyết, dần tan rã thành dòng chảy nhỏ.

Thứ khó giải quyết nhất chính là Xích Viêm , khiến ta phải dùng đến hơn nửa nội để vây hãm nó.

Vệt văn đỏ thẫm da hắn và chân khí hàn của ta giao tranh kịch liệt. thì dung nham phá tan lớp , thì đường vân giá mới hình thành bao phủ.

hồ quanh thân thì sôi trào cuồn cuộn, ngưng kết thành , hóa thành vòng xoáy hỏa kỳ dị.

Mãi cho đến hoàng hôn buông , vệt văn đỏ thẫm mặt và Tiêu Thừa Cảnh cuối cùng cũng lặn đi, hơi thở cũng dần ổn định trở .

Nội của ta gần cạn kiệt, chỉ cảm thấy kinh mạch thanh sắt nung nóng xuyên qua, phải ngửa tựa vách đá để điều tức.

“Vương gia, thuộc hạ chỉ thể tạm thời áp chế trong ngài. Muốn nhổ cỏ tận gốc, e rằng…”

Lời còn chưa dứt, tiếng xé gió đột nhiên ập tới!

“Cẩn thận!” Đồng tử ta co rút, ta xoay che chắn cho hắn, cố gắng vận dụng chút nội còn sót để dựng màn .

Hàng chục màn chặn , rơi lả tả hồ. Nhưng vẫn phá được lớp phòng ngự, “phập” tiếng cắm sâu vai phải của ta.

Cơn đau buốt điếng lan ra, dòng máu ấm nóng men theo cánh chảy .

“Lục Chiêu!” Tiêu Thừa Cảnh run giọng đỡ lấy ta.

. Xem ra, kẻ muốn mạng của ngài.” Ta bẻ gãy cán , tiện nhét con dao găm Tiêu Thừa Cảnh, rồi đoạt lấy thanh trường kiếm của hắc y nhân tấn công tiên.

Kiếm quang lóe tia chớp, đóa máu nở rộ họng sát thủ thứ nhất.

“Bên trái!”

Tiêu Thừa Cảnh vừa kịp nhắc nhở, ta đã đâm trường kiếm tim sát thủ khác.

Giữa bọt tung tóe, khóe mắt ta liếc thấy Tiêu Thừa Cảnh cầm dao găm, gọn gàng xử lý kẻ định đánh lén.

Tùy chỉnh
Danh sách chương