Ta và Cố Hoài từ nhỏ đã không đội trời chung. Hắn luôn nói hễ gặp ta là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Năm bảy tuổi, ngày đầu quen biết, hắn từ trên cây ngã xuống, gãy cả chân.
Năm mười tuổi, ngày đôi bên định thân, chỉ vì hắn khóc lóc thảm thiết không thuận tình mà bị phụ thân hắn là Trấn Quốc Công cho một trận đòn.
Năm mười hai tuổi, lúc ta rời kinh thành, hắn mừng rỡ ăn uống hả hê, để rồi bị xương cá mắc ngang cổ họng.
Thế nên, khi ta mười lăm tuổi quay về kinh thành, hắn đã tìm mọi cách để từ hôn với ta.