Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Rượu vào dăm ba lượt thì Tạ Vọng thấy đầu choáng, bèn đặt ly xuống, đứng dậy ra ban công.
Anh lấy châm lửa vừa rít một , liền có bè theo ra.
“Hồi nãy có , thấy Trần Mặc đấy.”
Ngón kẹp Tạ Vọng khựng lại:
“Bao ?”
nhìn Tạ Vọng, hạ :
“ lúc mọi hùa nhau hỏi hồi cậu lại để ý Trần Mặc.”
Tạ Vọng đột nhiên thấy mình đang hút đổi vị.
Anh dụi nửa vào gạt tàn.
Trên xắn lên, phảng phất mùi nhài nhẹ thoảng.
Trong tủ quần nhà, Trần Mặc thích đặt những túi thơm hoa nhài do bà ngoại tự làm.
Không hiểu , Tạ Vọng lại nhớ đến mỗi lần mình say, Trần Mặc đều pha trà hoa nhài cho anh uống.
Tất cả những thích, đều rất giống chính con .
nhạt nhẽo, lâu ngày dễ chán.
Nhưng lại bền lâu, đôi lúc bất chợt, lại níu lấy anh.
“Trần Mặc có giận không?” dè dặt hỏi.
Tạ Vọng nghe vậy thì rất chắc chắn:
“Không đâu.”
“Dù có giận, ấy dễ dỗ mà.”
“Thế rốt cuộc cậu muốn ? Trần Mặc, hay Linh tiểu thư kia?”
Tạ Vọng lại châm mới.
Đợi đến hút xong, anh mới nhướng mày cười với :
“Chẳng lẽ tớ không thể hưởng phúc ngồi ngắm cả đôi bên?”
bất ngờ:
“Cậu không định Trần Mặc à?”
Tạ Vọng liếc anh ta một cái:
“ phải ?”
Trần Mặc ngoan thế, nghe lời, không khiến ta bận lòng.
Dù bây anh đã bước vào giai đoạn chán , chưa từng nghĩ đến chuyện .
Chỉ Tạ Vọng hiện tại không muốn về dỗ dành.
Dù Trần Mặc sẽ tự mình dỗ được thôi.
5
Sau đêm , Tạ Vọng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới tôi.
Tôi sang nhờ nhà thân mấy hôm.
Đợi tâm trạng miễn cưỡng ổn hơn.
Liền quay lại căn nhà thuê ngoài trường, dọn dẹp đồ đạc mình.
Trước , tôi còn cẩn thận kiểm tra thêm một lần.
Xác nhận không để sót chút đồ riêng nào, mới khóa cửa rời .
Tôi đã nộp đơn xin làm sinh viên trao đổi sang đại học Thành.
Thời gian hai năm.
Một tuần sau phải qua nhập học.
Có một lần, tôi nhìn thấy xe Tạ Vọng xa, gần trường.
gái xinh đẹp hôm ấy cùng anh bước xuống.
Họ tới một quầy hàng ven đường, mua viên cá.
ấy chính cuối xuân, khoảng bốn chiều.
Nắng xuyên qua những tán cây lười biếng, rơi lốm đốm.
Học sinh, đôi lứa qua lại, ai trẻ trung, gương mặt ngời ngời.
Tôi ôm một chồng sách, mặc nỉ và quần jeans bình thường nhất, đứng dưới cây long não.
Nhìn tôi từng thích, rất dễ dàng lại thích một khác.
có thể không đau?
Nhưng tiết xuân tươi đẹp.
Tôi vẫn còn trẻ.
, chẳng có thua không nổi.
6
Hơn nửa tháng sau tôi tới Thành.
Tạ Vọng cho tôi cuộc điện thoại đầu tiên.
tôi đang ôm sách từ thư viện bước ra.
Tạ Vọng vang lên bên tai, bỗng dưng xa lạ vô cùng.
“Mặc Mặc.”
“Em đang ký túc hay đâu? Anh qua đón được không?”
Tôi im lặng một lúc mới lên tiếng:
“Em không ký túc, không cảng thị.”
“Em đâu , Mặc Mặc?”
“Em xin trao đổi , tuần trước đã .”
“ không với anh, không bàn bạc với anh?” Tạ Vọng bỗng cao vọt lên.
“Tạ Vọng, thực ra mấy ngày nay, em vẫn chờ cuộc này anh.”
“Bây đợi được , em có thể .”
“Mặc Mặc…”
anh có chút vội, muốn .
Nhưng tôi ngắt lời:
“Hồi bên nhau, anh .”
“ , để em nhé.”
“Tạ Vọng, chúng ta .”
“Sau này, đừng cho em nữa, đừng tìm em nữa.”
“Trần Mặc…”
Anh còn chưa xong.
Tôi đã dứt khoát ngắt máy.
Tạ Vọng lập tức lại.
Tôi không nghe.
Đợi chuông tắt, tôi xóa hết tất cả cách liên lạc, chặn luôn anh.
Khoảnh khắc , vẫn có một nỗi buồn không tả được.
Nhưng nhiều hơn, sự nhẹ lòng từ tận đáy tim.