Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thản nhiên bảo anh chuyển khoản.
“Chuyển một vạn.”
“Làm ?”
Giây tiếp theo, một vạn tài khoản.
Tôi nằm bò trên , mở giao diện săn vé concert.
“ đang lo không có dụng cụ massage, vé concert của Chu Độ Thụ khó săn lắm, dùng chân của anh là vừa hay.”
ôi phấn khích đặt tay xuống phần bị cụt .
Hơi thở ấm nóng phả lên chân của Bùi Dụ.
Anh mặt.
Tôi không nhận , mải mê săn vé.
“Trúng !”
Tôi ngẩng , ánh mắt rạng rỡ nhìn Bùi Dụ.
“Lần tiên trúng đấy!”
Bùi Dụ nhìn tôi, ánh mắt không sự trốn tránh.
“Chúc mừng.”
Nếu giọng anh không run thì tốt .
Có đau lắm không?
Tôi nhẹ nhàng chạm chỗ đó.
Ngước mắt nhìn anh:
“Bùi Dụ, rất đau đúng không?”
“Một chút.”
thật là rất đau đúng không?
Bùi Dụ không chịu nói thật.
Vì vậy, tôi cúi xuống, hôn lên phần chân cụt của anh.
“Ngoan nào, hôn một sẽ không đau nữa.”
sống mũi tôi cay cay, nước mắt trào .
Lúc bị thương, Bùi Dụ chắc đau lắm nhỉ?
Tôi không nhịn được hôn thêm mấy .
Không ngờ phía bỗng vang lên đĩa rơi lẻng xẻng.
“Mẹ?” Bùi Dụ lên .
Tôi cũng quay , lặp lại theo: “Mẹ?”
Vành mắt tôi , chóp mũi cũng , môi hơi ướt vì nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Hơn nữa, tôi đang bò trên , Bùi Dụ dựa , không hề để ý tư thế và ánh mắt của mình có bao nhiêu ám muội.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ mẹ của Bùi Dụ.
Tôi từng gặp bà một lần ở cổng trường.
mặt tao nhã của bà lúc này có chút biến đổi.
“Ừ…” Bà đáp lại tôi một .
đó ánh mắt dao động, có vẻ lúng túng:
“À… mẹ… mẹ mang ít hoa quả thôi.”
Mẹ của Bùi Dụ đi qua đi lại, ánh mắt lại không dám nhìn về phía chiếc bừa bộn kia, mấy quả nho rơi vãi dưới đất suýt nữa bị bà giẫm nát.
Bùi Dụ nhận có đó không ổn, liền đỡ tôi đang bò trên dậy.
Càng muốn che giấu càng dễ lộ:
“Mẹ, bọn con đang chơi thôi.”
Mẹ Bùi Dụ gượng hai : “À… chơi… chơi thì chơi cho đàng hoàng.”
“Bọn con không có…”
lúc này, mẹ Bùi Dụ đóng cửa lại .
Căn phòng lập tức rơi tĩnh lặng.
Tôi nuốt nước bọt:
“Mẹ anh… có phải hiểu lầm không?”
Bùi Dụ bật , khẽ vuốt nhẹ lên mặt tôi, ngón tay chạm đuôi mắt tôi, dịu dàng lau đi nước mắt.
Đôi mắt anh ánh lên ý không thể che giấu.
“ vẫn đang yên lành, tự dưng lại khóc ?”
“Lúc có phải rất đau không?”
Anh im lặng một lúc, khẽ “ừ” một .
“Ừ, rất đau, chưa bao giờ đau thế.”
“ này sẽ có người yêu anh, anh sẽ thành công, một đời hạnh phúc.”
khi nữ chính xuất hiện, cô sẽ giúp anh bước khỏi bóng tối, anh sẽ lại rạng rỡ, tự tin, bầu trời vẫn sẽ trong xanh, cuộc đời anh cũng sẽ vô cùng hạnh phúc.
Bùi Dụ cau mày: “ này?”
Anh nhìn tôi, bàn tay lớn bao trùm lấy mu bàn tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay không ngừng
truyền , dường muốn thiêu đốt cả trái tim.
“Chẳng lẽ bây giờ không có ai yêu anh sao?”
của hệ thống vang lên bên tai tôi:
[Ký chủ, nhiệm vụ của cô là khiến hắn sa ngã, đùa giỡn tình cảm, lừa tiền của hắn. việc sưởi ấm Bùi Dụ có người khác đảm nhận. Nếu cô OOC, hệ thống sẽ áp dụng hình phạt.]
Thật sao?
khi nhìn ánh mắt ướt át cún con của anh…
Thật không nỡ.
Vì vậy, tôi nhẫn nhịn cơn đau xé nát tim mình, ngẩng đối diện với ánh mắt của anh.
Gắng gượng nở một nụ , vòng tay ôm lấy cổ anh, cơn đau dữ dội mức tôi suýt không trụ vững.
Tôi khẽ hôn lên má Bùi Dụ, nhẹ giọng nói:
“Đương nhiên là có, chính là đây.
“ sẽ yêu anh.”
12.
Bùi Dụ thay đổi rất nhiều.
So với dáng vẻ u ám trước đây, anh dường trở nên cởi mở hơn.
khi khai giảng, tôi và anh vẫn giữ vững vị trí nhất nhì toàn khối.
lại toàn làm những chuyện hút thuốc, uống rượu, uốn tóc.
là, tôi chưa từng hút thuốc.
Lúc này, tôi ngồi xổm ở góc tường, điếu thuốc rực kẹp trong tay khiến cả người tôi trông
già dặn hơn hẳn.
“Thấy chưa? Dân anh chị bọn này đều vậy đấy.”
nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Bùi Dụ tựa tường, không dứt.
bước dài một bước, nhảy lên bậc thềm cạnh tôi, bắt chước dáng vẻ của
tôi, không quên chọc ngoáy:
“OK OK? Cậu biết hút thuốc không bày đặt dạy đời?”
“Cậu thì biết chắc? Vừa nãy chẳng biết ai ho sặc sụa, mặt gấc đấy thôi?”
Giữa lúc tôi và cãi nhau, Bùi Dụ rút một điếu thuốc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, bật lửa vang lên một “tách”, ngọn lửa bùng lên, làn khói mơ hồ quanh quẩn quanh mặt anh.
Đường nét mặt góc cạnh, cằm thon gọn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ nhàn nhạt.
“Lê Hạ, có phải thế này không?”
Đẹp trai vkl!
Hai mắt tôi sáng rực:
“Anh học từ đâu vậy?”
Bùi Dụ trước đây là học sinh mẫu cơ .
Anh dập tắt điếu thuốc, bình thản nói:
“Lúc trước muốn chếc, định dùng thuốc lá để châm lửa bình gas.”
Tôi giật mình, lập tức nhào tới cướp điếu thuốc trên tay anh ném cho .
Cậu ta dễ dàng bắt được.
Tôi ôm lấy cánh tay Bùi Dụ, nhõng nhẽo:
“Dọa sợ chếc khiếp nè.”
Bùi Dụ bật :
“Yên tâm, bây giờ anh không muốn chếc nữa .”
quen làm bóng đèn từ lâu, lúc này lại chẳng hề khách sáo hít hít điếu thuốc trong tay:
“ thứ này sặc mũi thế, sao có người thích được nhỉ?”
Vừa dứt lời, cánh cửa bỗng bật mở.
Thầy Vương đứng đó, lưng có mấy lãnh đạo nhà trường và… cả phóng viên!
Nơi này là dãy nhà học cũ ít người lui tới, tường phủ đầy dây thường xuân.
Khóe môi tôi co giật, ánh đèn flash vừa lóe lên, Bùi Dụ nhanh tay che mặt tôi lại.
Thầy Vương hung dữ trừng một .
vô tội giơ ngón tay mình, mặt đầy dấu chấm hỏi.