Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

“Thế nào mới tính là xấu?”

Anh đặt lon coca xuống, dùng khăn ướt lau ngón tay.

Sau đó, bàn tay lớn đỡ gáy tôi, ghé sát vào:

“Thế có tính không?”

Nụ hôn đầu.

Tôi có cảm giác mình giống bong bóng cola ban nãy, dần vỡ tan hơi nóng làn gió mát rượi.

bờ môi Bùi Dụ lướt qua má tôi, đầu lưỡi tôi chạm vào .

Khoảnh khắc đó đủ để khắc ghi tâm trí hai rất lâu.

Cho đến bước chân vang .

Tôi khẽ rên một , Bùi Dụ mới buông tay.

Môi anh đỏ , đuôi mắt lộ rõ vẻ bực bội vì gián đoạn.

Mặt tôi đỏ bừng, vội đưa tay che môi anh.

Bảo vệ chỉ lướt mắt qua xung quanh một cách hời hợt, chắc chắn không có ai rồi liền khóa cửa rời .

không gian một lần nữa chỉ còn hai tôi, tôi bỗng thấy hơi căng thẳng.

Đứng dậy, thản nhiên bắt đầu khởi động cơ thể.

“Sân thượng trông thật là sân thượng ha, trái ba vòng, phải ba vòng, lắc lư cái mông…”

Vừa vừa luyên thuyên.

Bùi Dụ không nhịn được, nghiêng ngả.

Tôi liếm môi, nhưng rồi nhận vừa hôn xong, trên môi dường vẫn còn lưu hơi ấm của anh, vội vàng rụt lưỡi bỏng.

đến cửa, tôi mới phát hiện cửa đã khóa từ ngoài.

“Bùi Dụ…”

Tôi quay đầu định gọi anh, nhưng một bàn tay lớn đã nhẹ nhàng ôm mặt tôi, một bóng tối phủ xuống.

“Tiếp tục chuyện xấu trước đã.”

xong, anh càn quét đôi môi tôi.

Dần dần, đôi tay ban đầu còn bối rối siết chặt vạt áo của tôi chậm rãi vòng qua cổ anh.

Một sau, tim tôi bỗng nhói .

thống gào thét đầu tôi.

[Aaaaaa ký chủ! Tôi mới rời một lát đã mất nụ hôn đầu của nam chính rồi! Nếu tôi lâu hơn chút nữa, có còn muốn luôn lần đầu của hắn đấy hả?]

Lời lẽ có chút thô tục, nhưng lý lẽ thì không sai.

Tôi kích thích đến mức ho khan vài .

Bùi Dụ bật , ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp tôi dễ chịu hơn.

Tôi vội chuyển chủ đề.

“Tan rồi, giờ ta ngoài kiểu gì?”

Bùi Dụ tiếc nuối chậc một .

“Gọi Giang Vân Bạch đến thôi.”

15.

Giang Vân Bạch đến nơi, tôi đang tranh luận với thống đầu.

[ ơn , chính cậu bảo tôi dạy hư anh ấy .]

[Tôi bảo dạy hắn đánh , hút thuốc, nhậu nhẹt, tóc, lừa tiền lừa tình của hắn, chứ có bảo hôn hắn đâu?]

Tôi bực.

Vốn dĩ gián đoạn giữa chừng đã thấy khó chịu, bây giờ lý lẽ không vững nhưng khí thế vẫn phải hùng hổ.

[Đại ca ơi, tôi tôi không hư, cậu tôi phải chống nội quy trường . Cậu xem, nội quy trường có cấm yêu sớm không? Tôi đã yêu sớm rồi thì không được hôn chắc? Chẳng lẽ hai đứa tôi đắp chăn chuyện phiếm à?]

[…]

[Còn nữa, tôi vừa hôn anh ấy cậu đâu có nhắc nhở tôi?]

[…]

[Cậu chơi bời giờ việc, vừa rồi còn dám kích tim của tôi!]

thống bối rối chọt hai ngón tay vào , bĩu môi:

[ ta có bạn gái !]

[Cẩn thận tôi tố cáo cậu bỏ vị trí đang việc đấy!]

[Được rồi, lần coi xong.]

Tôi vẫn chưa hài lòng.

[Sau tôi hôn anh ấy, cậu phải giúp tôi đánh lạc hướng.]

thống nhướng mày: [Còn có lần sau?]

Nó thở dài:

[Ký chủ, đừng trách tôi không nhắc , sau nhất định phải rời xa nam chính, cẩn thận đấy, đừng để lún quá sâu.]

[…Không đâu.]

thống ngậm điếu thuốc, thở dài não nề.

[Lừa được anh em thì còn dễ, đừng có tự lừa chính mình.]

16.

Giang Vân Bạch đến nơi, tôi Bùi Dụ vẫn còn đang hôn đến mức khó dứt được.

Nghe thấy khóa cửa sắp mở, tôi lập tức ăn ý tách .

Cả hai tựa vào tường, nhìn Giang Vân Bạch với vẻ ngây thơ vô tội.

Giang Vân Bạch cầm hai cây kem trên tay, quét mắt nhìn tôi một lượt.

Khóe môi khẽ giật, phát một khinh khỉnh.

“Xin hỏi hai vị…”

Cậu ta kéo dài giọng.

“Là ăn kẹo hôn môi, hay thật sự hôn môi rồi?”

*chơi chữ dựa vào sự giống giữa tên kẹo “亲嘴烧” từ “亲嘴”, trêu chọc ai đó về chuyện đã hôn ai chưa, hay chỉ đơn giản là đang ăn món có cái tên dễ gây hiểu lầm.

Tôi Bùi Dụ không trả lời, chỉ tiến cầm kem tay Giang Vân Bạch.

Bẻ đôi, đồng thời đưa phần không có que cho cậu ta.

Giang Vân Bạch không .

“Tôi cảm ơn hai .”

17.

Còn mười ngày nữa là đến kỳ thi đại .

Bọn tôi trốn xem concert.

Buổi hòa nhạc tổ chức tại một thành phố ven biển, bọn tôi đặt vé máy bay vào buổi chiều.

trốn xảy một chút sự cố ngoài ý muốn, thầy Vương vào lớp kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Bây giờ là giai đoạn nước rút của kỳ thi đại , tuyệt đối không thể lơ là.”

Ánh mắt thầy dừng trên tôi Bùi Dụ.

“Đặc biệt là một số em.”

Giang Vân Bạch đã đợi sẵn ngoài trường từ sớm.

khỏi cổng, thời gian cất cánh đã rất gần, bọn tôi vội bắt taxi lao thẳng đến sân bay.

Bùi Dụ ngồi trên xe lăn, tôi Giang Vân Bạch chất hết hành lý anh, cả chiếc máy ảnh của tôi đeo luôn cổ anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương